Ngũ Hành Sơn, kiệt tác non bộ giữa lòng Đà Nẵng
Đăng lúc 10:27 ngày 29/07/2014
Mẹ sức khỏe không được tốt, phải về nghỉ mất sức, thành ra mình bố phải nuôi ba đứa con ăn học, sự vất vả luôn hằn trên đôi mắt trũng sâu của bố, những nhọc nhằn như khắc rõ lên mỗi nếp nhăn trên gương mặt. Bố lúc nào cũng khó tính, chẳng mấy ai dám lại gần.
Đôi khi tôi nghĩ, trong hai giới đàn ông và đàn bà, chưa biết ai khổ hơn ai, nhất là khi vướng vào cảnh một mình nuôi con. Cho dù có gọi bằng trăm ngàn cái tên mỹ miều, việc chọn lựa kiểu sống này hoàn toàn không phải là điều tôi muốn.
So với nhiều người đàn ông khác, ba tôi không bằng một góc của người ta, không chức quyền, không giàu sang, không thành đạt, không to cao vạm vỡ. Nhưng ít ra, với những người phụ nữ trong gia đình tôi, ba là người đàn ông vĩ đại nhất thế gian này.
Ngày xưa, có một họa sĩ tên là Ranga, một người siêu việt, vẽ được rất nhiều kiệt tác đáng ghi nhớ khiến ai cũng đều khen ngợi.
Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính
Cuối tuần tôi lại lên núi. Mỗi lần lão thấy tôi lên núi, đứng nhìn về thành phố thì liền hỏi: “Ngọn đèn trên tay cậu đã tắt chưa?”. Tôi lại cười, nụ cười như đã mặc định từ trước bởi biết rằng lão sẽ hỏi câu này.
Trên thảo nguyên bát ngát, Cây và Cỏ luôn ở bên nhau, đồng hành và thân thiết.
“Sao mẹ khóc?” Katie bé nhỏ hỏi, cảm thấy trái tim mình cũng đang trùng xuống. “Mẹ vẫn ổn”, mẹ Katie chợt bật khóc khi nghe cô bé bảo rằng cha cô đang rất vui. “Lớn lên con sẽ hiểu, con yêu”, mẹ nói trong thổn thức.
Nửa năm để nhìn lại những tháng ngày đã qua...
Từ khi những người Việt đầu tiên vào khai khẩn miền Thuận Hóa, giữa một vùng lau sậy mọc um tùm không bóng người đã xuất hiện những dòng nước mát lạnh, trong veo.