Lễ hội ném bột màu Holi ở Ấn Độ
Đăng lúc 09:22 ngày 07/03/2014
Chúng ta thường nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn sau khi việc học hành hoàn tất hay có gia đình, có công việc ổn định
“Con gái mà đi ào ào như gió, như dông vậy thì sau này sẽ cực lắm đây”. Lần đầu tôi để ý đến cô gái ấy là khi nghe mẹ tôi nói như vậy. Đó là cô Thắm, con bác Tám mới dọn về ở cách nhà tôi 3 căn.
Cứ vào dịp cuối Thu đầu Đông, khi những ngọn heo may phảng phất, mưa bụi giăng kín trời thì quê tôi cũng bắt đầu bước vào mùa trồng cải xoong, loại rau vụ Đông chính trong năm.
Tối nay, anh lại không kìm được lòng mình, lại cầm điện thoại ngập ngừng bấm số của chị. Vẫn như mọi lần, chị không bắt máy, tiếng nhạc chờ bài Trịnh không lời réo rắt như khúc tự tình thảng thốt trong anh.
Em lang thang trên những con phố của Hà Nội, qua những con đường mà trước đây anh thường chở em qua. Một kỷ niệm nhỏ thoáng qua, nhưng cũng đủ làm tim em thấy quặn đau... Em lại khóc!
Trong ý niệm của những đứa trẻ thời @, cơm cháy là một món xa lạ. Có khi nó lại là một món ăn tiêu khiển, cũng như khoai luộc, bắp rang… ăn để mà giải trí.
Câu chuyện này là câu chuyện của các bạn, câu chuyện về cuộc đời của mỗi người chúng ta. Nếu chúng ta, ngay giờ phút này, ngồi nghĩ lại quãng đời đã qua, hồi tưởng lại các ký ức vui, buồn, các tình cảm mà chúng ta đã từng trải qua,... mọi thứ, chúng ta cảm thấy rằng chúng ta thật sung sướng khi đã trải qua những giờ phút đó. Và từ bây giờ, chúng ta cảm nhận rằng cuộc sống của chúng ta là một quyển sách, đó là quyển sách cuộc đời
Ngày xưa ở một vùng nọ, có một người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp. Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng
"Con nhớ lúc làm thủ tục nhập học, mẹ phải đi đi về về giữa trời nắng như đổ lửa, nhìn mẹ mồ hôi nhễ nhại mà vẫn nắn bóp chân cho con, nước mắt con như muốn trào ra, chưa bao giờ con cảm thấy mình bất lực và vô dụng đến thế".
Đó là buổi sáng trễ nải nhất trong suốt những ngày tháng mà tôi còn nhớ được nhiều điều liên quan đến tuổi trẻ của mình. Nó tệ đến mức khi nghe tin thành phố chuyển mùa, tôi thậm chí còn không mảy may nghĩ đến những chiếc váy hoa và những ngọn đồi. Rồi anh ta gọi điện. Bảo muốn uống một cốc cà phê. Chúng tôi chưa bao giờ thân thiết nên cuộc hẹn được sắp đặt đơn giản và nhanh chóng đến không ngờ.