Chuyện về cây đu
Đăng lúc 18:30 ngày 17/03/2014
Mở toang cánh cửa sổ đón cơn gió nam hiếm hoi của mùa hè, tôi đặt mình nhẹ nhàng lên giường. Điện mất nên tôi định chợp mắt một lúc. Vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung, rồi một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, vương vất trong hơi thở của gió có mùi hoa sữa nồng nàn thơm mát. Bỗng dưng tự nhiên tôi nhớ! Nhớ đến da diết. Nhớ về một vùng quê yên bình có chiếc cổng dắt vào làng cũ kĩ, rêu mọc đen sì, nhớ ngôi nhà nằm giữa những khóm trúc tươi mát và hàng hoa giấy màu hồng phơn phớt bò leo ngang dọc lên tận mái nhà, nhớ đám bạn lớn lên bên nhau thuở còn quấn tả, nhớ cây trâm bầu cho bao mùa quả chín, nhớ con trâu, nhớ đồng cỏ, nhớ mái đình làng rêu phủ đen mái ngói, nhớ những gốc kè quen mà trời nắng có ba đứa trẻ dắt díu nhau chơi đồ lề…tất cả kí ức cứ thế ùa về trong tôi. Bỗng nhiên tôi nghe có cảm giác cay cay nơi sống mũi mình.
Sẽ là một ngày không như…mọi ngày.
Không đủ thời gian để nói lời cảm ơn.
Không đủ thời gian để nói lời xin lỗi.
Không đủ thời gian để nói lời chia tay.
Không đủ thời gian để làm những điều mình muốn.
Không đủ thời gian để yêu nhiều hơn.
Không đủ thời gian để bớt giận hờn.
Không đủ thời gian để tẩy xóa những day dứt, những chua cay.