Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Ba mẹ ơi! Con xin lỗi!

Đăng lúc 16:50 ngày 29/08/2013

Nhưng con bất hiếu đã không làm được điều ấy. Con luôn khiến ba mẹ phải bận tâm, lo lắng cho con từ những miếng ăn, giấc ngủ, từ cách chăm sóc sức khỏe…. 


 
Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn

Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc

Đừng làm buồn trên mắt mẹ nghe không!
 
Câu ca đó con luôn khắc ghi trong lòng và tự nhủ với mình rằng sẽ không bao giờ để ba, mẹ phải buồn lòng vì con dù là những điều nhỏ nhất…
.
Nhưng con bất hiếu đã không làm được điều ấy. Con luôn khiến ba mẹ phải bận tâm, lo lắng cho con từ những miếng ăn, giấc ngủ, từ cách chăm sóc sức khỏe…. Điều mà đáng lẽ con nên làm khi con đã đủ lớn, đủ để tự lo cho mình, đủ lớn để mang theo mình đôi cánh mà cha mẹ chắp cho con ngày bước vào đời. Con đáng lẽ phải đủ lớn để bù đáp lại những nhọc nhằn, vất vả, bao hy sinh có cả nước mắt mà cha mẹ đã dành để con có một cuộc sống ấm lo… Nhưng con có lớn mà chẳng có khôn con vẫn luôn khiến cha mẹ phải lo lắng cho con. Con biết có nhiều lần cha và mẹ thức trắng đêm, mắt thâm quầng suy nghĩ lo lắng vì con. Con biết mẹ đã hao gầy, cha đã già lua tóc bạc trắng mấy phần vì con. Là tại con bất hiếu….
 
Con còn nhớ ngày con lên 5 tuổi em lên 3 tuổi. Mẹ vắng nhà, hai chị em con nhõng nhẽo đòi ba đưa sang nhà nội chơi. Ba cõng em trên lưng, một tay dắt con theo sau. Con gái bướng bỉnh, khóc vòi vĩnh đòi ba bế cùng chứ nhất định không đi bộ. Ba yêu con, chiều con nên một tay ba đỡ em trên lưng, một tay ba ẵm con trên tay đến nhà nội chơi. Vì đường lúc ấy tối đen như mực (ngày ấy đường quê mình làm gì đã có điện như bây giờ), đến gần nhà nội, ba bị vấp ngã. Ba nhanh tay ôm đỡ hai chị em con vào lòng. Ba nâng hai chị em con dậy và vội hỏi “Hai con có ai bị đau ở đâu không”. Cả hai chị em đồng thanh bảo “con không sao ạ !” Vậy là tốt rồi – ba khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đưa hai đứa đến nhà bà nội. Khi đến nơi con mới nhìn thấy ở chân ba lấm loen đầy máu. Ba đã bị đau chân mà vẫn không hay vì lúc ấy ba chỉ lo cho hai chị em con mà thôi. Con đã khóc, khóc rất lâu… Đến bây giờ mỗi khi nhìn thấy vết sẹo to đùng ở chân ba con lại nhớ về kí ức của một thời ấu thơ vì con bướng bỉnh đã làm ba đau.
 
Khi con đi học, con đòi ba mẹ mua cho con những bộ quần áo đẹp như chúng bạn cùng lớp. Ba mẹ nói nếu cuối năm con được giấy khen thì ba mẹ sẽ mua quần áo đẹp cho con. Vậy là con cố gắng học tốt và cứ mỗi năm học con đều được ba mẹ mua cho con những bộ quần áo mới.
 
Hết mỗi cấp học, con muốn ba mua cho con một chiếc xe đạp để con tự đi tới trường mà không cần ba đưa đón nữa. Con nhớ ba và mẹ đều nói nếu con thi được vào lớp chọn ba sẽ mua cho con một chiếc xe mới. Con thích lắm, con chăm chỉ học và kết quả là cứ bước sang một cấp học mới con đều được ba tặng cho một chiếc xe mới.
 
 
Ngày con thi trượt Đại học, con buồn lắm con đã khóc rất nhiều. Và con cũng biết ba và mẹ cũng đang buồn. Nhưng ba mẹ không hề trách con, không giận con. Ba mẹ nhẹ nhàng vỗ về và động viên con cố gắng vì còn nhiều thời gian và cơ hội.
 
Nhà mình nghèo, nhưng ba mẹ vẫn cố gắng dồn hết tâm huyết cho con lên thành phố ôn thi Đại học. Ngày con rời xa gia đình lên Hà Nội học., ba lo cho con gái chân ướt chân ráo giữa thủ đô tấp lập. Ba đã đưa con đi lên Hà Nội nhập học. Rồi đoạn đường tìm nhà trọ cả một ngày trời gian nan làm sao… Con học xong ra trường, tìm được một công việc mình yêu thích. Con hớn hở về nhà biếu bố mẹ chút ít tiền lương tháng đầu tiên con tự kiếm được. Con nghĩ ba mẹ sẽ mừng lắm và như thế con đã một phần nào báo hiếu bố mẹ.. Nhưng khi về đến nhà con mới nhận ra là cái tai của ba đã không còn được như trước, ba không còn nghe con nói rõ như ngày nào. Con đưa ba lên bệnh viện khám. Bác sĩ nói cái tai của ba đã để quá lâu không chữa và bây giờ không thể cứu vãn được nữa. Con như chết lặng người, con không biết phải làm gì bây giờ. Con đã khóc, đã khóc thật to. Giọt nước mắt hối hận muộn màng của đứa con gái vô tâm. Là ai, vì ai mà ba ra nông nỗi này. Là con, vì con mà ba mải miết làm việc để chu cấp tiền cho con hàng tháng ăn học, ba để dành tiền không đi chữa bệnh để cho nuôi con lên người. Vậy mà con gái vô tâm đã không biết điều đó. Để bây giờ đã quá muộn rồi.
 
Ba thường nói ba luôn hi vọng ở con, ba muốn con là niềm tự hào của ba mẹ. Con thầm hứa con sẽ cố gắng để không phụ lòng mong mỏi của ba mẹ. Con sẽ cố gắng học tốt, sống tốt để bù đắp lại những hi sinh mất mát mà ba mẹ đã dành cả một đời cho con.
 
Nhưng con gái bất hiếu đã không làm được điều đó. Rời xa gia đình, xa ba mẹ. Con lao vào cuộc sống xã hội không có màu hồng như ở nhà. Dòng đời tấp lập ngổn ngang mà con thì lại nhỏ bé. Ba dạy con phải biết tự vươn lên trong cuộc sống. Ba nói ba mẹ không thể theo con suốt cuộc đời nên con phải học cách vượt lên chính mình. Không ai giúp con vượt qua khó khăn thử thách khó khăn ngoài chính con.
 
Nhưng con gái yếu đuối không làm được điều đó. Mới chút khó khăn mà con đã nản lòng. Khó khăn ấy đã thấm thía gì đâu so với những gì ba mẹ trải qua. Mới có chút sóng gió mà con đã chùn chân. Ba mẹ đã phải bước qua bao nhiêu sóng gió để có được ngày hôm nay chứ! Rời xa vòng tay ba mẹ con quá yếu đuối phải không. Chẳng phải ba đã dặn dò con rất nhiều là không được bỏ cuộc sao. Chẳng phải ba đã nói là con phải tự học cách đứng lên khi vấp ngã sao. Con đã cố làm điều ấy nhưng cuộc đời thật không đơn giản như con nghĩ chỉ cần được ăn bát cơm ba kiếm, bát rau mẹ trồng là đủ cho một mái nhà hạnh phúc. …
Con đã lớn mà vẫn để ba mẹ lo lắng, buồn lòng. Con đã lớn mà chưa làm được gì giúp ba mẹ. Con đã lớn mà vẫn chưa biết cách tự lo sức khỏe cho bản thân để mẹ phải khóc để ba phải buồn. Con gái lớn vẫn khiến ba mẹ nhiều đêm thức trắng, mất ăn, mất ngủ vì con. Nhưng ba mẹ luôn vỗ về con những lúc con yếu đuối, con gục ngã. Luôn chở che con những ngày giá lạnh… Bởi với ba mẹ con luôn là đứa bé thơ dại của ba mẹ.
 
Con chỉ biết nói lời xin lỗi cha mẹ kính yêu. Con xin lỗi vì những lỗi lầm con đã gây ra. Con xin lỗi vì đã không nghe lời cha mẹ. Con xin lỗi con đã không là niềm tự hào của cha mẹ. Con xin lỗi để mẹ phải buồn, phải khóc vì con. Con xin lỗi vì để cha phải nhiều đêm thức trắng suy nghĩ về con. Mẹ già đi trông thấy, mắt mẹ sâu hõm một vầng, tay mẹ nhăn nheo, thô cứng, chai mòn theo năm tháng vì con. Ba cũng vậy, ba gầy đi nhiều, tóc đã bạc gần hết ô đầu vì con. Đôi chân ba chỉ còn thấy những đường gân guốc đội lên một màu da nâu đen, và cái sẹo ở chân ba vẫn còn nguyên hai chữ hy sinh.
 
Hôm nay là ngày lễ Vu Lan, ngày nhớ về công ơn nuôi dưỡng, giáo dục của cha mẹ. Là ngày báo hiếu của những người con. Con thật buồn và xấu hổ vì vẫn chưa làm gì được gì để báo hiếu với cha mẹ. Con chỉ biết sẽ cố gắng và sống mạnh mẽ hơn, con sẽ sống thật tốt với hiện tại để mẹ thôi đừng buồn, để ba ít phải lo sầu, để mẹ không phải khóc vì con.
 
Con xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới công ơn dưỡng dục, sinh thành, của cha mẹ kính yêu đã vì con mà hy sinh, không quản nhọc nhằn nuôi con lên người.
 
Một bông hồng con dành tặng mẹ, một bông hồng con dành tặng cha, và một bông hồng con dành tặng cho những ai đang còn cha mẹ.
 
Đừng bao giờ làm buồn lên mắt mẹ ai ơi!
 
Sưu tầm từ Goctamhon.org



Qua Tang Online