Pizza ngon nhất không thuộc về Italy
Đăng lúc 11:07 ngày 17/04/2014
Mở toang cánh cửa sổ đón cơn gió nam hiếm hoi của mùa hè, tôi đặt mình nhẹ nhàng lên giường. Điện mất nên tôi định chợp mắt một lúc. Vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung, rồi một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, vương vất trong hơi thở của gió có mùi hoa sữa nồng nàn thơm mát. Bỗng dưng tự nhiên tôi nhớ! Nhớ đến da diết. Nhớ về một vùng quê yên bình có chiếc cổng dắt vào làng cũ kĩ, rêu mọc đen sì, nhớ ngôi nhà nằm giữa những khóm trúc tươi mát và hàng hoa giấy màu hồng phơn phớt bò leo ngang dọc lên tận mái nhà, nhớ đám bạn lớn lên bên nhau thuở còn quấn tả, nhớ cây trâm bầu cho bao mùa quả chín, nhớ con trâu, nhớ đồng cỏ, nhớ mái đình làng rêu phủ đen mái ngói, nhớ những gốc kè quen mà trời nắng có ba đứa trẻ dắt díu nhau chơi đồ lề…tất cả kí ức cứ thế ùa về trong tôi. Bỗng nhiên tôi nghe có cảm giác cay cay nơi sống mũi mình.
Tháng Tám về, mùa mới gõ cửa, vội vàng trao nhau những ánh mắt lướt nhanh trên phố rồi mất hút giữa dòng người lại qua. Cuộc sống bộn bề chật chội - nhớ, thương cũng chẳng còn chỗ để nương mình.
Tháng bảy mưa ngâu nhắc nhớ chuyện chia ly một ngày cũ, em đã hứa sẽ quên rồi, em không nhìn lại nữa đâu anh…
Cuộc đời buồn quá, nên cô đơn cũng thành quen. Đâu phải ngẫu nhiên chúng ta cảm thấy mặc dù không đơn độc nhưng lại cô quạnh đến đáng sợ?
Vẫn biết rồi sau những vấp ngã, những thất bại, những đớn đau người ta rồi cũng phải trưởng thành và lớn lên từng ngày, nên 19 ạ, cứ vững bước mà đi. Vì phía trước mãi là bầu trời!
Em nhận ra rằng, chẳng dễ dàng để từ chối hay phủ nhận sự thật rằng em đã rất yêu thương anh. Dù sao đi nữa, em vẫn không thể nào ngăn mình tiếp tục điều đó được. Em (vẫn) yêu anh, rất nhiều.
Em đã từng nghĩ nhiều về hai chữ “giá như”, nhưng ở đời này hoàn toàn không có giả thiết lặp lại, những gì đã mất vĩnh viễn không thể quay lại...
Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần.