Cũng là một cách cho
Đăng lúc 17:22 ngày 02/10/2012
"Làm ơn há để cho người trả ơn". Những điều xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim.
Hãy làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa bạn nhé.
Có lần khi còn nhỏ, tôi và bố đứng xếp hàng mua vé vào rạp xiếc. Đến phút cuối chỉ còn lại bố con tôi và một gia đình nữa đứng trước quầy bán vé. Gia đình đó khiến tôi thực sự ấn tượng. Họ có tám đứa con và có lẽ tất cả đều chưa đến tuổi 12.
Nếu nhìn có thể bạn sẽ bảo họ không giàu lắm, bởi họ mặc quần áo không đắt tiền nhưng trông sạch sẽ. Lũ trẻ rất ngoan ngoãn, tất cả đều đứng ngay ngắn trong hàng, cứ hai đứa một nắm tay nhau sau lưng bố mẹ.
Chúng đang háo hức tranh luận với nhau về những chú hề, các chú voi và vô số trò khác chúng sắp được xem tối hôm đó. Nhìn chúng, người ta dễ đoán rằng trước đó chúng chưa được tới rạp xiếc bao giờ. Buổi đi xem hôm nay hẳn sẽ là một kỷ niệm đáng nhớ trong đời với chúng.
Phía đầu “đội ngũ” là bố mẹ lũ trẻ, trông họ thật hãnh diện. Người mẹ đang nắm tay chồng, ánh mắt nhìn chồng như muốn nói: “Trông anh giống như chàng hiệp sĩ trong bộ áo giáp hùng dũng của em”, còn người bố, mỉm cười rạng rỡ tự hào, nhìn vợ như thể đáp lại: “Còn em cũng thật tuyệt vời”.
Khi đó, cô bán vé hỏi người bố muốn mua bao nhiêu chiếc. Ông tự hào nói: “Xin cho tôi tám vé trẻ em và hai vé người lớn để tôi đưa cả nhà vào xem xiếc”.
Cô bán vé nói giá tiền.
Nghe xong, người vợ buông thõng tay chồng, đầu bà cúi xuống còn ông bố bắt đầu run run mấp máy môi. Nghiêng người gần hơn một chút, ông bố hỏi lại: “Cô vừa bảo bao nhiêu cơ?”
Cô bán vé nhắc lại số tiền cho ông.
Rõ ràng là ông bố không có đủ tiền mua vé.
Làm sao ông có thể quay lại để nói với lũ trẻ là ông không có đủ tiền để đưa chúng vào xem xiếc?
Chứng kiến cảnh tượng đó, cha tôi thò tay vào túi, rút ra tờ 20 đô la và thả nhẹ xuống đất. (Mặc dù chúng tôi chẳng giàu có chút nào!). Sau đó, ông cúi xuống, nhặt đồng tiền lên, vỗ nhẹ vai người bố và bảo: “Xin lỗi ông, ông làm rơi tiền này”.
Người đàn ông hiểu hết mọi chuyện. Thực tình ông ấy không ngửa tay xin bố thí nhưng rõ ràng rất trân trọng sự giúp đỡ trong tình huống trớ trêu dở cười dở khóc này.
Ông nhìn thẳng vào mắt cha tôi, nắm chặt tay cha bằng cả hai tay, xiết chặt lên tờ 20 đô, môi run run và giọt nước mắt đã lăn trào trên gò má. Ông nói: “Cảm ơn, xin cảm ơn ngài. Số tiền này quả thực rất ý nghĩa với tôi và cả gia đình tôi”.
Sau đó tôi và bố ra xe ô tô về nhà. Đêm đó chúng tôi không xem được xiếc nhưng rõ ràng chuyến đi không hề vô nghĩa đối với chúng tôi.
(Sưu tầm)