Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Nghệ thuật sống

Cô đơn là bởi vì bạn tốt

Đăng lúc 11:00 ngày 03/08/2013

Tôi tin rằng cũng rất nhiều người như thế, rất tốt nhưng vẫn cô đơn.


 
Tôi là một cô gái 23 tuổi và có nhiều ước mơ. Tôi đã từng có một vài mối tình trôi qua, khổ đau có, buồn bã có, nhưng hạnh phúc cũng nhiều. Có người nhớ tôi, có người muốn là một nửa cuộc đời tôi, có người khóc vì tôi, có người thương tôi hơn bất kỳ cô gái nào trên đời. Rồi mọi chuyện cũng qua, họ không đủ kiên nhẫn để ở bên một cô gái vừa bướng bỉnh, vừa ngạo mạn, vừa cô đơn.
 
Tôi là một cô gái ngoan - đúng nghĩa. Thời học Đại học, sáng ở nhà, chiều đi học, tối về mải miết online chat chit cùng vài người bạn, hay tỉ mẩn với một cuốn tiểu thuyết dài, đến kỳ thi thì ôm sách lên thư viện học. Cuộc sống cứ trôi qua như thế từng ngày. Không ăn chơi, không đàn đúm, không bê tha, không dễ dãi. Tôi cũng như nhiều cô gái khác, ôm mộng tưởng sẽ có một hoàng tử của riêng mình, rồi cứ chờ hoài, chờ mãi, nhưng chẳng thấy hoàng tử đâu cả. Đôi khi mông lung bật cười nghĩ rằng chắc hoàng tử giờ đang ở bên một công chúa nào đó, hoặc cũng có thể chàng đang cắm mặt chơi game nên bị cận, mất hết “tinh túy” để tìm tôi mất rồi.
 
Sau này ra trường, ngày đi làm, tối về lại vác sách đi học. Cái sự không - có - người - yêu nhiều khi thấy nó tẻ nhạt và buồn bã quá, nên tôi nhất định phải tìm một thứ gì đó để lấp đầy. Cũng nhiều hôm café cùng một vài chàng trai, nhưng mọi chuyện chỉ dừng ở mức bạn bè, dù có cố gắng bao nhiêu cũng không thể tiến lên một chút gọi là hơn bạn bè được. Đơn giản vì chưa ai làm tim tôi đập nhanh hơn vài nhịp, hay ôm điện thoại chờ tin nhắn của người ấy ngày này qua tháng khác. Tôi đôi khi cảm thấy mình rất rất cô đơn giữa thành phố đông dân này.
 
Chắc vì càng lớn người ta càng không đủ kiên nhẫn để theo đuổi một mối tình, nên lần lượt những người đi qua cuộc đời tôi cũng… đi qua thật. Cũng đôi lúc tủi thân vì nhìn bạn bè, ai ai cũng có người yêu, đứa nào cũng thao thao bất tuyệt kể về anh chàng kia, cô gái nọ cho một kẻ cô đơn nghe, nhiều khi chỉ muốn đánh nhau cho nó biết là không nên kể chuyện tình yêu với kẻ này. Nhưng mọi chuyện cũng quen dần khi mỗi ngày qua lại tìm được thú vui mới, có khi là xem phim, có khi cười sảng khoái với những câu chuyện hài trên mạng, có khi tỉ tê đan đan móc móc làm thứ mình thích, tự hứa sau này có “anh ta”, nhất định sẽ tặng anh ta một cái.
 
Thế nhưng một ngày tôi chợt nhận ra rằng, mình cô đơn không phải mình không tìm được tình yêu. Tôi cũng từng thích một người, nhưng rồi lại không đủ can đảm để nói cho anh ta biết. Cái sự ngoan, sự tốt ấy trong tình yêu cũng nhiều lúc khó chiều lắm. Rồi cứ cắm cúi lắc đầu bảo rằng nhất định anh ta không phải một nửa đâu, nhất định anh ta sẽ không thích mình đâu,… Vì cái ý nghĩ không can đảm ấy nên tôi đã giữ mối lương duyên ấy lại, để làm kẻ cô đơn. 
 
 
 
Tôi tin rằng cũng rất nhiều người như thế, rất tốt nhưng vẫn cô đơn. Tình yêu đến, nhưng lại cứ để mối tình ấy qua đi bởi không đủ lý trí, không đủ mạnh mẽ để bước đến.
 
Cũng có thể chúng ta còn đợi người ấy bước đến trước, cứ đợi cứ đợi từng ngày. Nhưng thật ra, ai chủ động không quan trọng, quan trọng là biết đối diện với tình yêu của mình.
 
Cô đơn bởi vì bạn tốt. Điều đó đúng rồi. Nhưng cô đơn cũng bởi vì bạn nhút nhát, đừng đợi một người đến tán tỉnh bạn, hy sinh cho bạn, theo đuổi bạn thật lâu, thật lâu rồi bạn mới yêu. Nếu phải lòng ai đó, hãy cứ mạnh dạn, hãy cứ can đảm nói cho người ta biết, cho dù người ấy có không đón nhận tình cảm ấy, thì ít ra, lúc đó, bạn đã thấy mình biết yêu, biết nhớ, biết thương, biết khóc, biết cười.
 
Tại sao phụ nữ lúc nào cũng kêu cô đơn và đàn ông cũng luôn than thở không có nổi một mối tình dù họ rất tốt? Đó là bởi vì họ cứ mãi đứng yên một chỗ, không chịu bước đi tìm người kia. Tình yêu có lúc không tìm đến bạn, thì bạn có thể tự bước chân đi, con đường nào rồi cũng có lối ra, rồi cũng sẽ gặp người cần gặp, rồi cũng sẽ gặp người yêu thương bạn hơn bất kỳ ai trên cuộc đời này…
 
Sưu tầm



Qua Tang Online