Vừng đen – thực phẩm thuốc quý
Đăng lúc 18:12 ngày 08/09/2006
Lần đầu vợ phát hiện ra tính…“hoài cổ” của chồng là lúc cu Bin hai tuổi. Hôm đó, hai vợ chồng cùng dắt cu Bin đi siêu thị, gặp vợ chồng ông anh họ cũng đi mua sắm.
Một ngày, xuôi về phía ngoại thành, thấy mùi khói, mùi rơm rạ sau vụ gặt, nồng thơm hương vị đồng quê. Tôi ngẩn ngơ tranh thủ hít hà, như sợ mùi khói chiều ấy tan biến đi nhanh chóng.
Từng vài bận vào Sài Gòn, lần nào tôi cũng tự hỏi mình, vì sao cũng là một thành phố sầm uất kinh doanh, buôn bán, nhưng Sài Gòn không tạo cho tôi cảm giác nhẹ nhõm và bình yên như những lần đi trên các con phố thủ đô
Mẹ đang ở cái “ngưỡng” của sự chịu đựng. Bao nhiêu năm nay mẹ đã sống trong sự buồn tủi, chán chường... Mẹ đã nghĩ đến chuyện ly hôn không chỉ một vài lần.
Em yêu mùa Thu, yêu cái nắng chiều nhàn nhạt, vàng võ, buồn buồn của trời chiều, yêu cả tiếng rì rào của rừng cây trút lá, nhưng em sợ mùa Thu vì ẩn chứa trong nó là những cơn giông bão và cả những kỷ niệm buồn.
Lần nào đến chơi mẹ cũng nhăn nhó lườm nguýt con khi thấy con rể tắm cho cháu ngoại, rồi nấu nướng cùng vợ. Lúc anh ấy làm thì con cũng bận rộn chứ có ngồi chơi đâu mà mẹ cứ phải tỏ vẻ khó xử thế, đó là việc diễn ra hàng ngày ở nhà con cơ mà.
Những tia nắng cuối cùng của mùa hạ đã rớt lại tự hôm nào. Gió xênh xang bên ô cửa sổ làm đung đưa chiếc phong linh nơi góc nhà. Bất chợt, khúc nhạc sang mùa khẽ khàng vang lên từ nơi ấy.
Tôi đã đánh mất chính mình, đánh mất sự trong sáng của người con gái mà chọn cách sống thử với một người đàn ông tôi không hề yêu thương.
Một cặp trai gái đang lướt qua, hạnh phúc sau những cái vòng tay khá chặt, cô biết rồi họ cũng sẽ đến nơi anh và cô từng đến.