Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Cửa sổ tâm hồn

Cây kẹo ngọt

Đăng lúc 20:07 ngày 03/09/2013

‘Có những điều rất nhỏ bé trong cuộc sống nhưng nếu biết nâng niu, góp nhặt, ta sẽ xếp được thành hình trái tim…’


 
‘Có những điều rất nhỏ bé trong cuộc sống nhưng nếu biết nâng niu, góp nhặt, ta sẽ xếp được thành hình trái tim…’
 
Nó bước vào quán café…
 
Quán hôm nay khá vắng vẻ. Nó tự chọn cho mình một vị trí ngồi trong quán. Nó ngồi đó và đưa mắt lên màn hình ti vi đang chiếu một bộ phim nước ngoài. Một chàng trai từ bên ngoài bước vào quán, ngồi cùng bàn với Nó. Nó ngoảnh qua nhìn rồi im lặng. Chàng trai cũng không nói gì?!
 
Khoảng 30s sau, Nó quay sang rồi hỏi:
 
- Anh là ai? Sao lại ngồi đây? Em đang chờ bạn của em đấy.
 
- Anh đi vào đây uống nước. Có người bảo mang kẹo đưa cho người nào ngồi trong này.
 
Vừa nói, Anh vừa rút một cây kẹo từ trong túi áo khoác và đặt lên bàn. Nó chun mũi rồi hỏi tiếp:
 
- Oh, sao anh không đưa cho chị chủ quán? Chị ấy cũng ngồi ở đây mà.
 
- Chị chủ quán vừa đi vào trong rồi.
 
- Xí, đúng là…H â m…
 
- Hì, em đến lâu chưa?
 
- Em nào, em có quen anh đâu?
 
- Không quen thì bây giờ quen.
 
- Ờ, thế thì anh giới thiệu đi.
 
- Anh nghĩ là không cần giới thiệu đâu.
 
- Tại sao?
 
- …(cười)
 
- Ai cười với anh mà cười? Đến muộn 10p đấy nhé.
 
Nó và Anh nhìn nhau – Cười, cứ nhìn như sinh vật lạ ngoài hành tinh không bằng Anh gọi 1 tách Café, Nó gọi 1 Cam nóng. Anh nhìn Nó không chớp mắt làm Nó ngại ngùng quay đi nhìn vu vơ.
 
- Anh mang có 1 cây kẹo thui à? Ít thế này thì sao mà đủ ăn chứ?
 
Anh lại lôi trong túi áo khoác ra 1 cây kẹo màu xanh y chang cây kẹo vừa rồi và… đặt lên bàn.
 
Nó cười toe toét:
 
- Còn nữa không anh?
 
- Còn nhưng hết rồi
 
- Thật không? Còn thì bỏ ra luôn đi
 
- Còn nhưng hết rồi
 
Nó…,
 
Vẩn vơ với những suy nghĩ trong đầu, Anh – người mà có lẽ Nó đã dành tình cảm cho Anh từ khi Nó còn chưa biết mặt mũi ra sao. Chỉ biết rằng khi nói chuyện với Anh (ngay từ lần đầu tiên), giọng nói ấm áp của Anh làm tim Nó như muốn tan chảy. Nó chỉ muốn được nghe Anh nói, mãi không thôi. Sự quan tâm của Anh dành cho Nó đủ để nuôi dưỡng yêu thương ấy lớn lên mỗi ngày, đúng không? Người ta yêu nhau đâu vì vẻ bề ngoài hào nhoáng hay là vì vật chất. Đôi khi rất giản đơn từ những điều bình dị. Trong lúc Nó chông chênh, sợ hãi nhất thì anh đã xuất hiện, Anh như ánh mặt trời sưởi ấm trái tim nhỏ bé của Nó. Khi anh nắm lấy bàn tay của Nó, đặt lên ngực anh, lắng nghe và cảm nhận nhịp yêu thương… Nó mỉm cười hạnh phúc…
 
 
Khuấy café và bỏ đá vào, Anh múc 1 thìa café lên:
 
- Đố em, trong tách café này sẽ múc được bao nhiêu thìa café?
 
- Xem nào, 50 thìa…Àh mà không, 99 thìa đi
 
- Vậy để xem nhé.
 
Anh múc từng thìa café rồi cho qua cốc bên cạnh. Anh bảo trên 99 thìa, nếu ai thắng thì người kia sẽ phải thực hiện 1 điều ước. Anh múc được 30 thìa thì tạm ngưng. Anh nhìn Nó và hỏi Nó nghĩ ra điều gì chưa? Hix, chưa nghĩ ra. Nếu Anh thắng, Nó sẽ uống hết 99 thìa café, số còn lại để dành cho Anh. Anh không chịu, Anh nói những thìa café đầu tiên rất ngon, và ngon tới những giọt cuối cùng nên Anh không thể nhường cho Nó.
 
- 50 nhé
 
- Không! 49 chứ. Anh múc đầy vào, không được ăn gian.
 
- Giờ là 50, được chưa?
 
- Được rồi ạ, tiếp đi anh
 
Tách café cứ thế vơi dần:
 
- Anh múc cẩn thận chứ, gần hết rồi, phải nghiêng tách múc mới được nhiều.
 
- Đây nhé.
 
Còn một chút xíu nữa:
 
- Em cho anh thêm chút nước vào đây đi
 
- He, không được đâu Sói ơi.
 
Và 98,5 thìa café đã được múc ra. Nó là người chiến thắng:
 
- Em hay uống café lắm hả?
 
- Đâu có đâu, em đoán mò đấy
 
- Thế em muốn gì nào?
 
Nó e dè:
 
- Anh! Anh cho em chụp 1 kiểu ảnh nhé. Được không?
 
- Để hôm nào anh gửi cho. Em không thấy bây giờ sẽ kỳ cục lắm sao?
 
Tại bên bàn đối diện có mấy người khách vừa vào và đang nói chuyện. Nó xụ mặt, không thèm nói với Anh nữa. Anh lại lôi trong túi áo khoác ra một cây kẹo nữa và đẩy về phía tay Nó. Sao lại có người khéo dụ dỗ người khác thế nhỉ? Nó là người có tâm hồn ăn uống, cứ dỗ dành thế này, ai mà từ chối được.
 
- Thế mà dám bảo hết kẹo rồi
 
- Hết thật rồi mà.
 
- Thật không?
 
- Còn nhưng hết rồi
 
- Anh nói rồi đấy. Đừng có ki bo rồi không gửi cho em.
 
Anh gật đầu cười, 2 bàn tay chụm lại thành hình trái tim.
 
- Em biết đây là gì không?
 
- Hai bàn tay ạ
 
- Thế còn đây?
 
- Cũng thế luôn
 
Nó cười cười. Anh véo mũi Nó 1 cái. Sao lại có người đáng ghét thế nhỉ?
 
Cứ thế, Nó và Anh huyên thuyên chuyện này, chuyện kia. Nó đòi Anh kể cho Nó nghe về những điều Anh hứa khi nào gặp Anh sẽ nói. Vậy mà:
 
- Nhanh, không là em đi về đây
 
- Ơ, đừng có về.
 
- Thế anh nói đi.
 
- Gặp em là đầu óc anh chẳng nghĩ được gì nữa.
 
- Ôi! Ghét thế. Thế giờ anh nghĩ được gì nào?
 
Anh lại làm bộ chụm tay xếp thành hình trái tim rùi cười với Nó.
 
Anh…,
 
Không hiểu sao khi Nhóc cười mà mình cũng cười theo. Đôi mắt của Nhóc khiến mình chẳng thể rời mắt đi chỗ khác. Đằng sau đó là một sự ưu tư không muốn bộc lộ ra ngoài. Nhóc ngồi sau xe, tựa đầu vào lưng mình, một cảm giác thật lạ. Mình muốn nắm chặt bàn tay Nhóc và che chở cho Nhóc. Mình thích cái cách giận dỗi rất ư là trẻ con của Nhóc, cái mặt thì ỉu xìu, cái đầu thì lí lắc, bảo sao cũng không chịu cười. Nhưng mà cứ nhắc đến ăn uống là cười toe toét. Đến khi bảo ăn thì không chịu ăn gì cả. Thế này thì phải bắt cóc về nhà mình càng sớm càng tốt, để chăm cho Nhóc béo mũm mĩm. Nhớ có lần nhắn tin cho Nhóc, Nhóc bảo đi nằm từ tối mà chẳng ngủ được. Mình đã rất lo lắng không biết Nhóc bị làm sao (?) Vội vàng gọi điện cho Nhóc:
 
- Hôm nay bị làm sao đấy?
 
- Em buồn ngủ
 
- Thế có đau ở đâu nữa không?
 
- Ơ thì buồn ngủ, tại lúc trưa không được ngủ. Nhưng nằm mãi từ lúc tối mà em chẳng ngủ được. (Cái giọng ngái ngủ)
 
- Buồn ngủ thôi chứ gì?
 
- ….
 
- Thế mà cứ tưởng…
 
Từ ngày quen và yêu Nhóc, mình thấy mình trẻ hơn, cười và vui hơn rất nhiều. Công việc của mình bận rộn, mình chẳng có nhiều thời gian dành cho Nhóc. Cô bé lại còn bướng bỉnh nữa chứ. Mình đã nhắc đi ngủ sớm mà không có chịu nghe. Cứ khăng khăng đòi đợi mình đi làm về, nhắn tin rồi mới chịu đi ngủ. Đúng là Nhóc yêu…
 
….
 
Anh đưa Nó về , quay xe rồi bất ngờ thơm trộm vào má Nó làm cho mặt nó đỏ bừng:
 
- Anh về nhé
 
- Dạ, anh đi cẩn thận nha
 
…..
 
Đêm hôm ấy, có 2 người thao thức mất ngủ… Một dòng tin nhắn đã được gửi đi: “Hãy để anh được yêu thương và quan tâm em nhiều hơn nhé S2”.
 
Sưu tầm từ Goctamhon.org



Qua Tang Online