Đừng lén nhìn em từ xa và trông gửi người ta quan tâm em như thể anh là người lạ. Sao phải đứng nhìn kẻ khác thương hộ người mà mình vẫn yêu?
Anh còn định đứng ngoài cuộc sống của em đến bao giờ nữa? Anh còn muốn chúng ta là người xa lạ của nhau đến khi nào nữa?
Về chạm lại em lần nữa đi anh…
Chẳng phải anh vẫn còn yêu và em thì rất nhớ? Chẳng phải ai trong chúng ta cũng đều phải bước qua những khoảng trống đầy bỡ ngỡ khi không còn nhau nữa đó hay sao?
Đừng bỏ đi như thể anh rất vô tâm. Đừng cố tỏ ra mình hững hờ với những kỷ niệm xưa kia ta từng có. Đừng chối bỏ em ra ngoài một nửa cuộc sống mà anh đã từng xem là hạnh phúc. Em vẫn không tin đâu!
Cuộc tình nào cũng có những đoạn cần cả hai phải vững bước, kiên tâm. Chẳng nhẽ tất cả những gì đã có cùng nhau không đủ để níu giữ một bàn tay. Chẳng nhẽ thứ tình yêu đã xây đắp bấy lâu nay chỉ là những niềm tin chòng chành, nhanh gục ngã. Anh – bờ vai vững chãi của em sau bao bộn bề sóng gió, giờ đã vội vã lung lay và đành lòng để em lại một mình mà vẫn cứ thế bước đi?
Đừng dối em và cũng đừng gạt mình nữa. Phút buông xuôi ngày trước chỉ là những khoảnh khắc yếu lòng đó thôi. Hơn ai hết em biết mình còn nợ duyên nhau mà từng ngày đã qua làm sao trả hết?
Về chạm lại em thêm nhiều lần nữa đi anh…
Đừng lén nhìn em từ xa và trông gửi người ta quan tâm em như thể anh là người lạ. Sao phải đứng nhìn kẻ khác thương hộ người mà mình vẫn yêu?
Một mình như thế đã đủ buồn chưa? Không em như thế đã đủ để anh thấy những ngày còn em là một màu sắc khác? Những quãng đường khuya có khi nào anh thèm nghe tiếng ai đó ngồi sau lưng mình để xua đi trống vắng. Mất em rồi, anh có thấy… thiếu gì đó không?
Từng đấy kỷ niệm anh có chắc tự mình sẽ quên thật sạch sẽ không? Sẽ chẳng có thêm những đêm say bần thần trước một dãy số quen nhưng không đủ can đảm để bấm? Sẽ thôi cười buồn khi có người vô tình nhắc đến tên em nhưng anh không dám nhắc? Sẽ không phải tự hỏi mình rằng đã hết yêu thật chưa?
Đừng lảng tránh nữa anh vì em vẫn ở đây. Tình yêu còn đầy và em còn đợi. Vì anh còn thương em và muốn chúng mình quay lại. Chỉ là anh sợ em chối từ và vẫn ôm lòng căm giận, chỉ là anh không còn đủ nữa tự tin để nghĩ em vẫn thuộc về mình.
Chia xa thế dài rồi, em khóc cũng đã mệt. Thương tổn em đã quên và nỗi buồn em đã lắng. Chỉ còn chờ anh nữa, về lại với em đi…
Thường Đỗ