Dạ khúc cho tình nhân
Đăng lúc 20:45 ngày 28/06/2013
Cái tin Hoài ly hôn làm bạn bè chấn động. Những dòng kiểu như “Mày, biết tin gì chưa, con Hoài nó ly dị chồng rồi.”, “Moi lam thu tuc xong hom qua.” được gửi đi qua những email ngắn, những tin nhắn bấm nút send giữa giờ làm công sở.
Cái tin Hoài ly hôn làm bạn bè chấn động. Những dòng kiểu như “Mày, biết tin gì chưa, con Hoài nó ly dị chồng rồi.”, “Moi lam thu tuc xong hom qua.” được gửi đi qua những email ngắn, những tin nhắn bấm nút send giữa giờ làm công sở. Những cú điện thoại tới tấp được ghi lại dưới dạng cuộc gọi nhỡ lên đến con số hàng chục tại số máy 090935****. Mạng yahoo đôi khi do lỗi kỹ thuật cũng không thể chuyển hết đến nickname life_goes_on các lời hỏi thăm “Mày có sao không? Đang ở đâu? Sao tao gọi ko bắt máy?”, “Bat ngo qua Hoai a, Hoai van on chu? Tu dung thay lo cho Hoai ghe”, “Sao may lam cai gi cung ko cho ban be chuan bi tinh than truoc la sao ha? Gap tao ngay, con dien kia!”… Người ta xôn xao với những cái lắc đầu, tiếng thở dài xen lẫn qua từng tiệm ăn, quán café trong những ngõ nhỏ. Một vài người thì cố gào thét trong những quán bar nơi trung tâm thành phố, với hi vọng âm thanh từ trong cổ họng mình sẽ át được tiếng nhạc ồn ã phát đi từ những bộ loa vặn hết công suất, hòng thong báo cho đối phương cái tin: Hoài bỏ chồng.
Trong lúc đó, tại 1 làng chài nhỏ yên bình ven biển, nhân vật chính của những xôn xao gào thét kia đang chân trần lang thang qua những bờ cát. Trên tay cô là 1 chiếc bánh kem chocolate và những cây nến trắng. 3 ngày sau khi tòa phán ly hôn, Hoài tròn 25 tuổi.
-|-
Khác với mọi năm, năm đó bạn bè nhận từ tay Hoài tấm thiệp màu vàng kem thanh nhã. Có đứa ngớ người ra nhìn trân trối Hoài vài giây rồi mới đứa tay ra lấy. Đứa khác thì giật vội tấm thiệp, mở ra đọc nội dung rồi hỏi đúng 1 câu: “Mày mất trí rồi à?” Hoài không trả lời câu hỏi đó. Gõ cửa nhà nào, gặp ai, cô cũng chỉ làm nhanh chóng 3 việc: đưa thiệp, nhoẻn miệng cười, và chậm rãi nói: “Coi như là tới mừng sinh nhật Hoài cũng được. Nhớ đến đúng giờ nha! Giờ Hoài phải đi gửi thiệp ở nơi khác nữa. Chào nghen.”
Dù Hoài bảo cứ coi như tới mừng sinh nhật cô, nhưng bạn bè thì không đứa nào có thể coi đó là 1 cái sinh nhật “bình thường”. Sinh nhật bình thường chỉ có những dòng tin nhắn kéo dài từ vài ngày trước: “Mày, thích gì nói đi, không là tao khỏi mua đó!”, “Sinh nhat vui ve! Chuc som cho khoi quen”. Còn trong ngày hôm đó, các cú alô được bắt đầu từ 12 giờ đêm , có thể ngắn vài giây : “Happy birthday Hoài! Tuổi mới vui vẻ nha”, hoặc dài lê thê vài tiếng đồng hồ xuyên đêm: “Hoài hả, chiều nay tao không có tiết, chợt nhớ hôm nay sinh nhật mày nên gọi chúc mừng với hỏi thăm mày luôn. Dạo này mày sao rồi? Ở bên đó vui không?”
Còn cái sinh nhật không bình thường này, trước đó vài ngày, những tin nhắn Hoài nhận có nội dung rất ngộ nghĩnh: “Tao không ních vừa cái đầm rồi, chắc phải giảm cân cấp tốc thôi!”, “Hoai da quyet dinh trang diem o dau chua, chua thi minh gioi thieu cho noi nay. Bao dam vua dep lung linh vua gia ca binh dan nua.” Đêm trước ngày hôm đó, ngoài lời chúc sinh nhật, các cú điện thoại khuya khoắt có “khuyến mãi” lời dặn dò: “Ngủ sớm đi, giữ sức cho ngày mai.”, lời cảm thán: “Sao không phải tao mà tao cũng hồi hộp nữa là sao?”, và đầy cả tâm sự: “Giờ nghĩ lại vẫn còn kịp đấy Hoài à.” Nhưng cho dù đêm đó đã có những lời tỉ tê gì chăng nữa, có những điều vẫn diễn ra như dự định: nến được thắp trên bánh kem, champagne được khui, bạn bè mặt mày tươi cười nâng ly chúc tụng, flash nhá liên tục giữa tiếng cười nói ồn ào, vào ngày sinh nhật Hoài, ngày cô tròn 22 tuổi, và ngày cô lấy chồng.
Một đứa con gái 22 tuổi đi lấy chồng không phải là chuyện bất thường trong xã hội. Song với tất cả những người quen biết Hoài, mức độ sốc của chuyện này chắc chỉ đứng sau cái tin ngày tận thế. Vừa cầm trong tay tấm bằng cử nhân, Hoài bay ngay về nước. Sau 1 tháng, cô quyết định đám cưới với Huân. Bà Xuân khóc lên khóc xuống với cái quyết định động trời của đứa con gái. Không biết bao nhiêu lần bà đã đi coi thầy, và đã nói với Hoài rằng cô phải lập gia đình trễ, nếu không chắc chắn sẽ ly hôn về sau. Có lẽ vì đã khóc trước đó hết nước mắt, nên ngày ngồi ở phiên tòa xử ly hôn của Hoài, bà Xuân chỉ giữ 1 vẻ mặt điềm tĩnh, với đôi mắt đầy vết chân chim không giấu nổi nét rầu rầu.
-|-
Hoài quen Huân khi cô về nước nghỉ hè năm 2 đại học. Huân hơn cô 8 tuổi. Anh quản lý 1 công ty phần mềm nhỏ lien doanh với nước ngoài. Những lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa cô, anh, và những người bạn được Hoài đem theo trên chuyến bay trở lại xứ người. Một đêm khó ngủ, Hoài sign in vào yahoo. Nick Huân sáng đèn. Huân bận rộn nhiều với công việc nên anh chả mấy khi avai. Vậy mà từ hôm đó, mỗi lần Hoài khó ngủ, cô lại bắt gặp nick anh sáng đèn. Những mẩu đối thoại ngắn, những lời hứa hẹn bâng quơ, và câu nói nửa đùa nửa thật: “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” lướt qua theo cuộc sống đều đặn học – làm của Hoài.
Hè năm 3, Hoài về nước. Nhóm tổ chức đi biển 2 ngày 1 đêm. Huân có mặt, nhưng vắng bóng Thùy. Hoài quý Thùy như 1 người chị. Đó là lý do cô im lặng gạt đi những rung động mình dành cho Huân. Lần đầu tiên cô vượt lên trên sự ích kỷ trong tình cảm để nghĩ cho 1 người con gái khác. Lân la dò hỏi 1 người trong nhóm thì Hoài được hay Huân và Thùy chia tay cách đó ít lâu. Hoài không hỏi thêm. Dường như lòng cô vừa thốt ra 1 tiếng thở dài. Cũng có thể, đó là tiếng thở phào.
Không còn Thùy, Hoài đi cạnh Huân nhiều hơn. Cô thôi không phải đắn đo khi hẹn anh đến 1 quán café nho nhỏ. Cô hết ngó trước dòm sau để lảng tránh ánh mắt Huân nhìn cô. Tháng 8, tại sân bay, Hoài gửi cho Huân 1 tin nhắn: “Anh đã từng bảo anh muốn có 1 gia đình của riêng mình vào tuổi 30. Bây giờ, liệu anh có còn suy nghĩ đó nữa ko?” Hoài tắt máy điện thoại. Đồng hồ chỉ 12 giờ đêm, máy bay cất cánh. Hoài thì thầm với chính mình: “Sinh nhật 21 vui vẻ.”
Tháng 12, tuyết rơi trắng xóa những con đường. Hoài trở về từ siêu thị với lỉnh kỉnh đồ đạc chuẩn bị đón năm mới. Khói lạnh thi nhau thoát ra từ mũi, từ miệng cô theo những bước chân đi. Mở cửa phòng, Hoài bật máy lên và sign in vào yahoo. Nick Huân sáng đèn. Hôm nay sinh nhật anh. Cô đánh cho anh câu chúc mừng sinh nhật: “Anh, sinh nhật vui vẻ nha.” Không có câu trả lời đáp lại, thay vào đó là tiếng điện thoại reng từ cuộc gọi trên net. Hoài click chuột nhận cuộc gọi. “Hoài à, anh đã suy nghĩ rất nhiều về lời em nói. Em có muốn là người cùng anh thực hiện điều đó ko?” Cô im lặng, click chuột chấm dứt cuộc gọi. Sau khi gõ lọc cọc vài dòng , Hoài thoát ra khỏi nick.
Tháng 5, những bông bồ công anh bắt đầu vàng rực trong nắng. Hoài đội mũ áo nhận bằng tốt nghiệp loại xuất sắc trong tiếng chúc mừng của 1 vài người bạn thân. 2 ngày sau, cô đáp chuyến bay về Sài Gòn. Huân ra đón cô với 1 bó hướng dương. 1 trong 8 bông hướng dương ấy có 1 dải ruy băng vàng nhạt đính kèm 1 chiếc nhẫn. Mọi việc đúng như ý cô muốn. “Tháng 5 này em sẽ tốt nghiệp. Nếu từ đây đến đó anh vẫn giữ suy nghĩ đó, hãy ra đón em với 1 bó hướng dương trên tay.”
-|-
Hoài không đi làm. Cô biết Huân đủ sức cho cô 1 cuộc sống sung túc. Cô biết mẹ chồng muốn có 1 đứa con dâu theo kiểu “ngày xưa”. Tuy nhiên mọi ép buộc đều chẳng có ý nghĩa gì với Hoài. Cô không đi làm vì cô muốn vậy. Bỏ ngoài tai những lời trách móc , tiếc nuối của bè bạn, cô bắt đầu sống cuộc đời 1 bà nội trợ. Sáng thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho chồng, rồi đi chợ, dọn dẹp, nấu bữa tối chờ chồng về. Khoảng thời gian rảnh trong ngày cô dành đọc sách, chơi đàn, thi thoảng viết lách. Những ngày cuối tuần hay nghỉ lễ, Huân đưa vợ đi đó đây. Hoài là liều thuốc tốt nhất giải thoát anh khỏi những căng thẳng trong công việc. Cô lúc nào cũng biết làm anh bất ngờ, bằng những mẩu giấy nho nhỏ cô bỏ vào bóp anh “Cho Huân nhớ Hoài vừa đủ.”, bằng những cuộc gọi lúc anh nghỉ giải lao chỉ toàn tiếng nhạc hay tiếng cô khe khẽ hát. Đôi lần sợ vợ buồn, anh muốn cô vào công ty làm cùng anh, hay đọc to cho cô đâu đó trên báo mẩu tin vài công ty đang tuyển người đúng với chuyên ngành của . Nhưng Hoài chỉ khẽ lắc đầu và nhìn anh mỉm cười. “Em muốn sống như vậy mà.”. Huân ôm cô vào lòng.
Mẹ Huân muốn có cháu. Hoài không muốn có con. Không phải là đợi thêm vài năm nữa, mà thật sự cô hoàn toàn không có ý nghĩ mình sẽ làm mẹ. Huân chấp nhận khi cô nói điều này trước lễ cưới. Có những người đàn ông yêu 1 người đàn bà nhiều hơn là những đứa trẻ. Vì vậy, anh đề nghị ly hôn. Anh muốn giải thoát cho Hoài. Hoài giống như con sơn ca đang được ấp ủ trong chiếc lồng son là anh. Đôi khi nhìn vợ ngủ, anh cảm thấy chính mình là kẻ tước đi đôi cánh của cô. Cô còn quá trẻ và quá hoang dã để sống 1 cuộc đời như vậy.
Hoài lắng nghe đề nghị của Huân, im lặng gật đầu, giống như cô đã khẽ gật đầu trước màn hình máy tính ngày Huân gọi cho cô.
Lý do được đưa ra trước tòa của Hoài là cô muốn đi làm nhưng Huân không đồng ý. Còn lý do của Huân là anh muốn có con nhưng Hoài không chịu. Mâu thuẫn bình thường và nan giải như hay thấy ở nhiều cặp đôi. Tòa cho thời gian giải hòa và 3 tháng ly thân để đôi bên suy nghĩ. Kết cuộc vẫn là tờ giấy ly hôn có đủ chữ ký của đôi vợ chồng trẻ.
-|-
Hoài không bắt máy tất cả những cuộc gọi của bạn bè, trừ cuộc gọi từ 1 số máy được lưu dưới cái tên: “SM”.
- Alô anh à.
– Ừ, anh đây, em tới nơi chưa?
– Dạ rồi, ở đây biển đẹp lắm anh. Anh có nghe tiếng sóng không?
– Ừ, anh nghe. Em nhớ mặc thêm áo kẻo bị cảm lạnh. Lần nào ra biển em cũng bị cảm hết.
– Tuân lệnh sếp! Không có cấp dưới, sếp cũng nhớ phải ăn cho đúng bữa, ngủ cho đầy đủ đó. Sếp đừng có nốc café thay nước lọc nghe chưa?
– Ừ, sếp sẽ ráng. Cấp dưới này, sinh nhật không có hướng dương của sếp vẫn phải thổi nến và cắt bánh kem biết chưa?
– Dạ biết.
Hoài ngưng lại vài giây rồi khẽ hỏi:
– Mẹ đỡ chưa hả anh?
– Ừ, mẹ đỡ rồi em à. Bệnh người già ấy mà.
– Em có để mấy thang thuốc bắc trong tủ ấy, anh nhớ sắc cho mẹ uống. Mẹ chỉ hợp với thuốc đó thôi.
– Ừ em. Mà em nhớ gửi cho anh ảnh em chụp ở mỗi nơi em tới nghe chưa? Có gặp chàng nào hay hay thì cũng phải nói “Xin lỗi tôi đã có chồng” cho anh.
– Nếu vậy thì mẹ có bảo anh đi gặp cô nào anh cũng phải nói “Không biết em có muốn tiếp tục nói chuyện khi tôi nói tôi đã có vợ không?” cho em.
– Ừ, Hoài à, anh… nhớ em quá.
– Em cũng vậy.
– Hứa với anh sống khỏe và vui nha em.
– Anh cũng hứa với em là anh sẽ thật hạnh phúc.
– Ừ, tới giờ anh phải đi họp rồi. Có gì tối về anh gọi. Yêu em.
Huân cúp máy. Anh biết Hoài sẽ không thể nói câu chào tạm biệt, Anh vẫn hiểu những điều cô chưa bao giờ nói.
Hoài cất điện thoại vào túi. Cô đốt nến và ước. Nước mắt vẫn còn đọng trên má. Huân lúc nào cũng là SM – soulmate của cô. Anh hiểu cả những điều cô chưa bao giờ nói.
1 cánh diều thấp thoáng phía xa xa. Hoài lắng nghe tiếng sáo diều trong gió. Cô lúc này cũng giống như 1 con diều vừa mới đứt dây đang chao lượn.
Một lúc lâu sau, Hoài đứng dậy đi ra đường quốc lộ. Cô đón chuyến xe đò vừa trờ tới.
Xe từ từ lăn bánh… Trên băng ghế sau, Hoài nhìn ra cửa sổ, mỉm cười…
15h30’
06/06/09
DOP
*Quyết định đặt tên truyện này là “Dạ khúc cho tình nhân” vì lúc vừa viết vừa nghe bài này Trần Thái Hòa hát. Hơn nữa cảm thấy chỉ có cái tên này mới hợp với nội dung truyện. Trong hôn nhân, tình yêu chắc chắn không phải là tất cả. Nên hãy nghĩ nó như 1 dạ khúc đẹp vậy.
Sưu tầm