Em đã từng nghĩ ra nhiều lý do để đến gần bên anh, đã từng do dự rất lâu về việc khi yêu nhau người ta thường xóa bỏ khoảng cách như thế nào. Liệu có phải em đã thờ ơ việc này quá lâu, để rồi hố sâu giữa chúng ta càng lớn?
Làm thế nào để gần anh thêm chút nữa? Khi những lần nói chuyện đã xuất hiện những khoảng trống yên lặng đến ngại ngùng, khi mỗi nụ cười chẳng còn mấy chân thật, khi những câu quan tâm bắt đầu gượng gạo hơn.
Chúng ta đâu phải những người xa lạ hả anh? Chúng ta là người mà đối phương yêu thương cơ mà? Nghĩa là chẳng phải giả tạo như các mối quan hệ xã giao bên ngoài. Tại sao anh yêu em mà luôn hời hợt bỏ mặc tất cả như thế?
Anh à, giữa chúng mình xảy ra chuyện gì sao? Là em làm sai hay anh trái tim đã thay đổi? Em và anh có hiểu lầm lớn gì không, hay chỉ mình em tự luyên thuyên cho rằng chuyện tình cảm đã đổi khác.
Em không thể đoán ra nổi, cũng không thể tìm ra đáp án chính xác trong một mớ hỗn độn mà em đang giả định trong đầu. Bởi vì em đã từng thẳng thắn hỏi anh, bởi vì anh đã bác bỏ tất cả những giả thiết ấy và cho rằng em cả nghĩ. Em cả nghĩ ư? Hay là do trong lòng anh có điều bí mật khác?
Thật sự, cũng là do em không tốt, bởi trong thời gian yêu nhau đằng đẵng, đã không còn tha thiết làm quen với cách nghĩ của anh, chúng mình đã cãi vã rất nhiều, và đương nhiên anh luôn nhường em vài bước. Em đã không còn quá quan tâm đến anh, đã từng lãng quên anh trong bộn bề cuộc sống. Em sai rồi, chẳng lẽ anh vì chuyện này mà giận em lâu như thế ư?
Làm thế nào để gần anh thêm chút nữa? Em đã nghĩ vô số cách nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Có lẽ giữa chúng ta tồn tại khoảng cách quá lâu nên tất thảy mọi điều đều trở nên gượng gạo mất rồi. Em có nên bắt đầu lại từ thời điểm xuất phát của chúng mình không nhỉ?
Anh có thể gợi ý cho em một chút được không? Chỉ cần anh đừng từ chối những cái nắm tay đột ngột, những cái dựa dẫm của em qua những con phố dài, những món đồ em dùng toàn bộ tình yêu để làm tặng anh, hoặc những cái ôm giữa trời đông chặt đến nỗi chẳng thấy giá buốt đâu nữa.
Cho em cơ hội để lại đến gần anh được không? Em đã quá sợ hãi mối quan hệ lạnh nhạt của chúng mình, quá hoảng loạn bởi ánh mắt anh thờ ơ, quá hoang hoải mỗi lần đi song song trên đường mà suy nghĩ của hai đứa lại về hai hướng khác nhau.
Mặc dù có thể là muộn, nhưng em mong anh hãy chấp nhận. Bởi vì em nhận sai rồi, bởi vì anh chưa thể nhẫn tâm từ bỏ em đúng không? Vậy thì hãy cho em một lần thử đến gần anh thêm chút nữa nhé?
Thường Đỗ