Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi đến tận cuối đời, khi mà từ những năm tháng tuổi trẻ cho đến khi tóc đã bạc trắng, da đã xô lệch nếp nhăn?
Tại sao phải chần chừ điều này, e sợ điều kia? Tại sao phải lo lắng sẽ bị đối phương làm tổn thương mà không dám thử cầm tay nhau lên và cùng bước? Nghe trái tim đập mà quyết định một lần xem, yêu đương thật ra thú vị biết bao nhiêu.
Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi đến tận cuối đời, khi mà từ những năm tháng tuổi trẻ cho đến khi tóc đã bạc trắng, da đã xô lệch nếp nhăn? Đâu phải ai trong cuộc đời cũng chỉ cần một lần yêu là tìm thấy hạnh phúc nhất đời?
Người ta, vốn dĩ thường phải trải qua một vài mối tình để rồi tìm thấy một nửa đích thực. Dẫu biết tan vỡ một lần là một lần tổn thương. Nhưng chẳng lẽ vì sợ vấp ngã nên không dám bước lên phía trước, vì sợ sẽ để lại vết thương nên không dám đưa tay cho nhau?
Cứ yêu đi, đã cưới đâu mà sợ?
Khi chưa ràng buộc nhau bằng bất cứ thứ giấy tờ pháp lý khô khốc, khi chưa trói nhau vào hàng trăm thứ trách nhiệm để rồi không biết có thể cùng nhau gánh vác nổi hay không. Khi tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hãy cứ làm theo ý mình đi đã.
Yêu cơ mà, có nghĩa là hạnh phúc có được từ đây chính là những gì lãng mạn nhất chứ không phải là đối diện với nhau bằng trăm mối lo đời thường, bằng ngày ngày cãi vã về những thứ lợi ích bỗng dưng trở nên quá cỏn con.
Yêu cơ mà, nghĩa là nếu sai lầm chọn nhầm đối tượng, có thể dũng cảm buông tay để làm lại, nghĩa là nếu chẳng may nhận ra sự phản bội hoặc lừa dối, có thể gạt nước mắt mà bước tiếp, nếu một người vì lý do gì đó mà đi mất, thì cũng có thể chữa lành bản thân để quay về điểm xuất phát.
Thực ra, yêu là lãi, kể cả có thất bại thì cũng là giúp chúng ta trưởng thành, kể cả có tổn thương thì cũng giúp chúng ta biết mình có thể cứng cỏi đến mức nào, mạnh mẽ ra sao, kiên cường trước những sóng gió của trái tim thế nào, để bước qua quãng thời gian thanh xuân mà ôm trọn biết bao nhiêu kỷ niệm.
Những cái ngoái đầu bắt đầu có giá trị, những người đã từng có thời yêu đương sâu đậm bỗng chốc trở thành những cột mốc dẫn ta trưởng thành mỗi ngày.
Yêu một người, chính vì khó khăn nên hạnh phúc có được mới quý giá.
Yêu một người, chính vì quá nhiều mâu thuẫn nên sự rung động ngọt ngào có được rất đáng trân trọng.
Yêu là có lãi, bởi vì có thể cùng ai đó trải qua tất cả những quãng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc lẫn đau thương, thất vọng. Để rồi phút chốc nhận thấy, hóa ra trong tim mình cũng tồn tại rất nhiều thứ cảm xúc như thế, có thể vui buồn lẫn lộn, có thể vừa thấy hờn giận nhưng lại nhen nhóm cảm giác ngọt ngào.
Yêu mà, đâu phải cưới nhau? Cũng chẳng phải chỉ được chọn một người để yêu, cũng không phải bắt buộc phải gắn với người đó cả đời. Tất nhiên, khi yêu thật lòng một ai đó đều sẽ muốn gắn bó dài lâu với họ. Nhưng cũng đâu phải là một ván bài đỏ đen bắt buộc phải phân định thắng thua? Giả dụ có chia tay, thì ngày mai cũng đâu phải là dấu chấm hết?
Cứ mạnh dạn mà yêu, ngẩng cao đầu mà yêu, nếu thấy rung động trước một ai đó thì hãy gạt bỏ tất cả mà theo đuổi, mà cho người ấy thấy tình cảm của mình. Đừng nghĩ nhiều đến thương tổn thiệt hơn. Hãy chỉ cần yêu thôi, bởi vì cho đến lúc này chưa phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm như hôn nhân, chưa phải vì một mối tình tan vỡ mà phải gánh hậu quả còn lớn hơn sự rủi ro.
Bởi vì đằng nào cũng phải cưới, nên cứ yêu cho an ủi trái tim. Khi còn có thể thì cứ yêu, khi còn rung động thì cứ yêu, khi còn tuổi trẻ thì đừng lãng phí dù chỉ một mối tình.
Nếu yêu nhau đủ, thì hãy lấy nhau. Còn chưa tự tin, thì thôi cứ yêu đi đã!
Thường Đỗ