Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Truyện ngắn

Hãy cứ khóc khi buồn em nhé!

Đăng lúc 08:43 ngày 25/03/2014

Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh. Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh.


 

Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh. Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh.

Vui thì cười, buồn thì khóc, đó đã là lẽ hiển nhiên trên đời. Em lo lắng gì mà giấu giọt sầu trên mi? Em sợ hãi điều gì mà co mình thổn thức giữa những bập bùng lo sợ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ giữa muôn ngàn khuôn mặt khác, không phải lúc nào cũng có thể gắng gượng mình đeo thêm một chiếc mặt nạ cải trang. Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh…
 
Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh. Việc giải tỏa cảm xúc là một việc nên làm, càng gói ghém, càng thít chặt và cất giấu chúng đi, giữa cơn buồn càng khiến em thêm bất lực.
 
Em khóc không phải vì một lẽ rằng em cần ai đó gánh thay cho em những muộn phiền bực dọc. Mà em khóc để ghi nhớ lấy những gì em đã và đang phải trải qua. Rồi cảm xúc sau khi được giải thoát cũng tiêu tan nhanh như những giọt sương hòa mình vào nắng sớm. Em sẽ lại cười giữa an yên, hạnh phúc đúng không em?
 

 
Có thể em đôi lần thấy xấu hổ và tự ti, cho rằng người thắng cuộc sẽ cười nhạo và chà đạp lên những giọt nước mắt em rớt xuống. Nhưng em cũng nên biết rằng, kẻ thắng cuộc không định đoạt bởi đúng sai, kẻ thắng cuộc được định đoạt bằng lòng thỏa mãn cho chính hành trình đi tìm kết quả của họ. Suy cho cùng, những giọt nước mắt của em đã rơi không vô nghĩa, là em đã chiến thắng được chính mình rồi, em hiểu không?
 
Có thể em sợ sệt hay ái ngại sự quan tâm từ phía những người thân. Em sợ họ trở nên lo lắng và mang nhiều phiền muộn nếu nhìn thấy em phải khóc. Nhưng có lẽ em còn chưa biết, người thân quanh em mong tìm được chính mình bằng cố gắng và quyết tâm. Cách em trưởng thành qua những lần em vấp ngã, cách em rơi nước mắt để tiễn đưa một lần em dại dột. Sẽ thế nào nếu em cứ mím môi và giấu tiếng nấc vào trong? Mọi người quanh em hẳn là lo lắng lắm!
 
Đừng lo em, cứ mạnh dạn giãi bày hay chia sẻ. Em cũng buông thả cảm xúc theo những giọt tròn nóng hổi dâng đầy trên mi mắt. Khi sự chịu đựng đạt đến một giới hạn nào đó nhất định, em buồn lòng phải để mình khóc một cách hết sức thản nhiên. Như thế sẽ vơi lòng hơn nhiều lắm!
 
Gắng lên em, vì cuộc sống này quá nhanh, vồn vã và vô cùng khắc nghiệt, nên em hãy tích góp đủ đầy sự can trường dũng cảm. Rồi có những lúc em sẽ thấy mình cần nức nở một vài giây ngắn ngủi, để cuộc đời trôi thật chậm lướt qua em…
 
Đừng để buồn vương trên mi mắt, hãy tạm biệt buồn bằng cách khóc em ơi!

Thường Đỗ




Qua Tang Online