Đi chợ Bình Tây
Đăng lúc 10:42 ngày 12/10/2006
Em ra đi cũng trong một chiều mưa trắng xóa đất trời, em cười nói “em ổn”. Có ổn thật không em khi mà mắt đã long lanh nước?
Chỉ cần em cố gắng, chỉ cần em mở lòng với đời và với người, chẳng lẽ cuộc đời này không dang rộng vòng tay – đối với em?
Có người đã nói với tôi, nước mắt giống như là chiếc tẩy, càng khóc được, em sẽ càng xóa sạch những vết thương chằng chịt trong lòng. Em hãy tin là thế đi, còn hơn là cứ đắm chìm trong đau khổ không thể thoát.
Sẽ thế nào nếu một ngày người em cho là quan trọng nhất rời bỏ em ra đi?
Nếu như có anh, khi chuẩn bị có kế hoạch đi đâu đó, em sẽ gói ghém hành lý và hỏi han anh bằng một giọng ngô nghê: “Có nhớ em không? Có nhớ nhiều lắm không?”
Dòng đời vẫn cứ hối hả, vội vã chạy gấp gáp như một guồng máy chưa kịp nhấn nút tắt.
Một ngày mai mà khi nhìn về quá khứ sẽ lặng lẽ gật đầu vì đã sống như thế.
Tôi bất giác thấy mình yếu đuối như một con mèo hen ốm o lâu ngày. Tôi khóc vì sợ chỉ một phần, phần nhiều còn lại là vì buồn khi xa Kai.
Có lẽ chúng ta còn quá trẻ để định nghĩa hết giá trị của hai chữ “thanh xuân”, hoặc bởi vì chúng ta còn quá trẻ để biết nuối tiếc quãng thời gian dây dưa không dứt giữa vô số nẻo đường.
Ngoan nhé em, buông tay nỗi buồn đi, em sẽ thấy cuộc sống của mình vẫn đang chảy trôi và khoác lên một sắc màu tươi sáng khác.