Vết thương không liền sẹo
Đăng lúc 15:44 ngày 20/05/2013
Ngay từ ngày đặt chân vào công ty, tôi đã bị vẻ lạnh lùng của anh chàng người Singapore tên James thu hút. Qua lời mấy bà tám, tôi biết James từng kết hôn khi ở Singapore nhưng chỉ sau 3 năm chung sống, anh và vợ đã chia tay.
Trong bữa tiệc cuối năm của cơ quan, khác với hình ảnh nghiêm nghị, khó gần thường ngày, James vui vẻ cụng ly với mọi người và chủ động mời tôi khiêu vũ. Đó là lần đầu tiên tôi đứng gần James đến vậy. Mùi cơ thể đàn ông pha với chút rượu mạnh phả ra từ người James khiến tôi bối rối. Điệu Tango bỏng cháy đã đưa tôi bước vào thế giới của James, một thế giới đầy những bí ẩn mà tôi luôn khát khao tìm được chìa khóa để mở nó.
Vợ chồng James từng có 4 năm yêu nhau ở đại học và tổ chức đám cưới ngay sau khi ra trường. Hạnh phúc bao nhiêu trong ngày cưới thì anh bàng hoàng bấy nhiêu khi vợ đề nghị chia tay. Cô ấy khát khao cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa chứ không phải ở bên một ông chồng triền miên công tác xa nhà. James chấp nhận ký đơn ly dị để giải thoát cho vợ và nhận lời mời làm việc tại Việt Nam vì muốn chạy trốn cuộc hôn nhân thất bại.
Sau bữa tiệc cuối năm, tôi với James thành một cặp. Chúng tôi có thêm hơn một năm đầy ắp kỷ niệm và hạnh phúc trước khi James buộc phải vềSingapore theo yêu cầu của một dự án.
Giữa dòng người vội vã ở sân bay, trước khi bước về phía bàn làm thủ tục hải quan, James nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi và nói: “Đừng khóc. Anh sẽ sớm về nhà. Đợi anh nhé!”. Nhìn bóng James ngày càng mờ dần sau cánh cửa sân bay, tôi bỗng có cảm giác sợ hãi, sợ về việc sẽ mất người đàn ông mà mình thương yêu mãi mãi…
Những ngày sau đó, tôi nhớ James vô cùng, nhớ hơi ấm từ bàn tay dày dặn, nụ hôn đầy đam mê hay cái ôm ghì chặt của anh. Nỗi nhớ được giải tỏa phần nào bằng những cuộc điện thoại động viên, những lời yêu của James. Chỉ cần nghe anh nói, tôi lại thấy ấm lòng.
Tôi đếm từng ngày đến thời điểm James kết thúc dự án. Cái suy nghĩ “James sắp về nhà” khiến tôi hoan hỉ và phấn chấn lạ thường. Tôi tin tưởng người đàn ông của mình tuyệt đối và khát khao lại được ở trong vòng tay ấm áp của anh.
Nghe James thông báo qua điện thoại về việc phải kéo dài thêm thời gian ởSingapore vì yêu cầu của dự án, lòng tôi nặng trĩu và hẫng hụt. Các cuộc điện thoại của James sau đó cũng thưa dần và luôn được anh giải thích một cách hợp lý: “Anh quá bận”. Không vui nhưng cũng không muốn bạn trai mệt mỏi vì sự đòi hỏi của mình, tôi chấp nhận tất cả những lý do mà James đưa ra bởi tôi quá tin yêu anh.
Muốn gây bất ngờ cho bạn trai, tôi lén vào hòm thư của anh để gửi một bức thư điện tử cho chính anh, một thói quen mà chúng tôi vẫn giữ kể từ khi hò hẹn. Một cái tên con gái xuất hiện dày đặc khiến tôi chú ý. Lần đầu tiên tôi nghi ngờ James và cảm giác tò mò đã thôi thúc tôi click vào bức thư James vẫn chưa kịp đọc từ cô gái có cái tên Joana xa lạ.
Bức thư được viết bằng tiếng Anh: “Cưng à, đây là hình chuyến du lịch mà anh dặn em gửi cho anh. Còn chuyện này nữa, hôm nay con chúng ta đạp cú đầu tiên đấy. Em phải kể cho anh nghe ngay. Hôn anh”. Chân tay tôi như rụng rời. Tôi gạt nước mắt và run rẩy click vào bức hình mà cô gái tên Joana gửi kèm. Thật trớ trêu, James của tôi đó, đang ôm một người đàn bà khác trong vòng tay. Ánh mắt anh hạnh phúc và Joana cũng vậy. Tôi lao vào giường, úp mặt xuống gối và bật khóc nức nở. James mà tôi hết mực thương yêu và tin tưởng đã phản bội tôi! Tôi muốn hét lên như vậy nhưng không thể bởi cổ họng khô rát.
Giữa tiếng nấc nghẹn ngào, những lời trách cứ, những câu hỏi tại sao của tôi, James nói rằng, anh yêu tôi nhưng không thể chịu nổi sự cô đơn khi phải sống một mình và quá cảm động trước sự chân tình, cử chỉ ân cần, những lời động viên khi mệt mỏi của Joana.
“Còn em không chân tình với anh? Em đã chờ đợi anh hai năm qua và đổi lại anh đã làm gì với em? Anh sắp có con với một người đàn bà khác còn em vẫn chờ đợi và tin tưởng anh!”, tôi hét lên trong điện thoại. Anh đáp lại tôi cụt lủn và lạnh lùng: “Anh xin lỗi”. Sau đó, tôi không liên lạc với James. Anh cũng hoàn toàn im lặng.
Chuyện tình của chúng tôi đã kết thúc sau một năm ngọt ngào, hai năm xa cách với những lời thề hẹn, nhưng lại chẳng có nổi một lời chia tay. Qua một vài người bạn tôi biết, James và Joana đã lấy nhau và có một cô con gái. Anh xin thôi việc ở công ty và không bao giờ trở lại Việt Nam. Còn tôi cho đến lúc này, đã ngoài 30 tuổi, vẫn là một cô nàng độc thân mang trong mình sự hoài nghi về tình yêu bởi vết thương lòng quá sâu. Tôi sợ sẽ lại phải nếm trải cảm giác đau đớn, tủi nhục của một kẻ “bại trận” trong tình yêu khi lỡ mở cửa trái tim mình.