Con đã lớn rồi
Đăng lúc 21:33 ngày 04/09/2013
Mẹ mặc áo sơ mi màu sẫm đứng trước gương. Mẹ đang soi gương nhưng cái cách mà mẹ soi gương hôm nay khác như mọi khi.
Mẹ mặc áo sơ mi màu sẫm đứng trước gương. Mẹ đang soi gương nhưng cái cách mà mẹ soi gương hôm nay khác như mọi khi. Mẹ thèn thùng đứng trước gương, e dè như sợ ai đó bắt găp. Mẹ nhìn hình ảnh mình trong gương, rồi bất giác đưa tay sờ lên trán, bàn tay mẹ chạm nhẹ trên khuôn mặt xạm nắng đã hiện lên những nếp nhan, rồi mẹ thở dài. Hình như mẹ không muốn thấy hình ảnh của mình lúc này, cái hình ảnh thực được phản chiếu ở miếng thủy tinh trong suốt kia.
Mấy đó mà ba đã ra đi được nam năm, ngày ba mất Min cập tuổi mười lăm, con bé mới lớn nên nhõng nhẽo, hay đòi ba chở đi chơi, mua quà…
Ba mất đột ngột, sự đột ngột ấy diễn ra trong một vụ tai nạn nghề nghiệp. Nhiều ngày sau đó, Min không tin nổi ba đã bỏ mẹ con nó ra đi mãi mãi. Mấy tối hôm kia ba hứa sẽ chở nó và mẹ đi chơi, hứa sẽ mua quà cho nó, vậy mà ba đã…Nó khóc rất nhiều.
Ngày ba mất, mẹ cũng khóc rất nhiều, mẹ hụt hẫng đến nổi không dấu nó được điều đó, dù mẹ biết rằng ba mất, Min cần một bờ vai để nương tựa, một bàn tay để chở che, cần một người mẹ cứng rắn, tỉnh táo chứ không phải một người mẹ chỉ biết khóc.
Ba mất, cái lúc Min cần đến những lời động viên, an ủi, cần đến một ai đó che chở thì anh ấy đã đến, anh động viên, an ủi nó rất nhiều. Min nhớ cái câu nói của anh: “ người mất thì cứ để họ ra đi thanh thản, người còn sống hãy gượng dậy mà sống”, câu nói như một động lực an ủi tinh thần cho nó. Cái cảm giác nhận được sự quan tâm, sẻ chia từ một ai đó khiến nó cảm thấy ấm lòng, nhưng Min lại nghĩ tới mẹ, mẹ cũng cần đến sự sẻ chia ấy.
Bốn năm trôi qua, Min và mẹ đã quen dần với cuộc sống không có ba, rồi một, ngày chú ấy xuất hiện, chú quan tâm, chăm lo cho mẹ con nó như ba hồi còn sống, Min nhìn chú, nước mắt rưng rưng mà nghĩ về ba. Chú rất thương mẹ. Chú là bạn của ba, hai người quen nhau từ hồi còn làm chung cơ quan. Hình ảnh của chú phản diện hoàn toàn với ba nó, chú không cao to, đẹp trai như ba nhưng lại vui tính và hài hước.
Ba nó ít nói, kiên định và không dễ tha thứ cho một việc làm sai trái nào đó,, còn chú ấy thì lại khác hẳn, chú rất hiền và dễ tha lỗi cho người khác.
Chú sống khá khép kín, rất yêu vợ con, vợ chú mất trước ba nó hai tháng. Chú không tính đến chuyện bước tiếp, chỉ biết lo cho con ăn học thành tài.
Tối hôm đó, Min đang coi phim thì thấy mẹ đang soi gương, nhưng lần này mẹ không e thẹn, lén lút như hôm trước. mẹ đang cầm trên tay cái son môi, tô đậm một cách cận thận, tỉ mỉ. Đôi môi của mẹ trở nên đẹp lạ thường sau làn son màu đỏ, những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ đã mờ đi, mẹ của Min lúc này như trẻ lại.
Trước đó mẹ nói với nó, mẹ đi chơi với chú, khuya mới về, chú có chuyện riêng muốn nói với mẹ nên dặn nó ở nhà, mẹ đi sớm rồi về.
Nó chỉ cười và lãng lặng quay mặt về phía tivi, chăm chú xem phim.
Khuya mẹ về, nó giả vờ ngủ khiếp, nhưng đôi mắt thì đang dõi theo từng hành động của mẹ. Mẹ bước đi nhẹ nhàng, tiếng bước chân càng lúc càng tiến về phía nó. Sau ánh đèn ngủ, ánh sáng mập mờ chiếu thẳng vào khuôn mặt mẹ, Min thấy hôm nay mẹ rất đẹp, khuôn mặt tươi tắn, như có điều gì khiến mẹ rất vui. Mẹ khẽ hôn nhẹ lên trán Min, nó vùng dậy ôm chặt lấy mẹ, tối hôm đó hai mẹ con ngồi tâm sự khá là khuya.
Mẹ nói:
- Chú đã cầu hôn mẹ, mẹ yêu chú, nhưng mẹ sợ con không thể chấp nhận gia đình mới này nên mẹ chưa…
Nó im lặng, cái cảm giác rùng cả người, nó biết mẹ rất yêu ba, rất thương nó, nhưng nó hiểu trong cuộc sống, phận làm con gái có rất nhiều điều khó khăn, cần ai đó sẻ chia, nương tựa. Min chợt nghĩ đến nhưng năm tháng có ba bên cạnh, mẹ đỡ vất vả, gia đình vui vẻ, ấm cúng bên nhau.
Rồi chợ nhớ đến chú ấy, người đã chăm sóc, an ủi che chở cho mẹ, nó thấy thương chú.
- Sao mẹ lại nghĩ thế? Con có liên quan gì đâu!
- Mẹ chỉ còn mình con, ba con mất gia đình này mẹ có con là tất cả, mẹ không muốn con phải sống trong cái mái nhà mà mình không thích.
- Mẹ lúc nào cũng lo cho con, con lớn rồi, mẹ nên nghĩ cho mình chứ !
- Ừm mẹ biết !
- Chú ấy tốt với mẹ thế, ba mất lâu rồi mẹ cũng nên tìm kiếm cho mình cái hạnh phúc mới. Chú yêu mẹ lắm đó, dẫu không bằng ba nhưng đó là tình yêu.
- Con thì biết gì về tình yêu.
- Con biết mẹ ạ ! mẹ nhận lời chú ấy đi, đã đến lúc mẹ tính đến chuyện bước thêm bước nữa, nhìn mẹ vì con mà quên đi cuộc sống của riêng mình, con buồn lắm mẹ a !. Mẹ hi sinh cho con quá nhiều rồi, hãy để chú ấy chăm sóc cho mẹ như chính mẹ đã chăm lo cho con, mẹ cần đều đó.
Nó nói xong, khóe mắt rưng rưng, ướt đẫm những giọt. Mẹ nhìn nó, im lặng, lắng nghe từng hơi thở, nhịp đập của hai con tim. Nó thương mẹ nhiều lắm, nó cảm thấy rất vui khi đã có người quan tâm, chăm sóc cho mẹ, lòng nó thanh thản đi rất nhiều, Nghĩ đến thế mà nó cảm thấy xung sướng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Ngoài trời, những cơn mưa tí tách, cơn mưa đầu mùa đã kéo đến…
Sưu tầm từ Goctamhon.org