Bí mật đằng sau những công trình kiến trúc lớn trên thế giới
Đăng lúc 23:09 ngày 20/04/2014
Ở một làng quê nhỏ yên bình, có đôi bạn nhỏ vẫn thường hay chơi đùa trên cánh đồng hoa oải hương dưới chân đồi. Chúng thích đến đây vào mỗi buổi chiều, nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn vào mây gió, để được ngắm trời mây và những bông hoa tím đong đưa theo làn gió nhẹ.
Gặp nó trong một buổi cơm trưa, cà phê chém gió, tôi cứ thấy lòng vương vấn những lấn bấn riêng. Ba mươi tuổi, tôi đã kịp xong một cuộc hôn nhân. Nó vẫn đợi một ý trung nhân chưa rõ mặt. Lần nào hỏi chuyện chồng con, nó cũng cười toe bảo: “Cuối năm tao cưới. Chỉ chưa biết là cuối năm nào!”.
Ngày ấy sự tự tin, cộng một chút may mắn nhỏ, đã giúp em giành được vị trí công việc như trong mơ. Nơi đây luôn lưu giữ lại nhiều kỷ niệm về những lần đầu tiên của em, lần đầu được đến công sở làm việc, nhận lương, được trải nghiệm môi trường cạnh tranh, khắc nghiệt khiến con người ta thích nghi cao độ.
Hai lăm tuổi, anh đã một đời vợ. Bọn anh chưa tổ chức đám cưới nhưng đã đăng ký kết hôn. Ngày ấy, vì những nông nổi và thiếu hiểu biết, anh và cô ấy có con quá sớm.
Hôm đó nghe anh báo sẽ đi làm về trễ, chị chở con vào siêu thị ăn tối, sẵn mua ít đồ dùng cho cả nhà. Hai mẹ con thong thả ăn uống, nhởn nhơ ở khu vui chơi trẻ em chứ không bị hối về như những lần có anh đi cùng.
Mẹ mặc áo sơ mi màu sẫm đứng trước gương. Mẹ đang soi gương nhưng cái cách mà mẹ soi gương hôm nay khác như mọi khi.
Cu Tí là cái tên do bà ngoại đặt cho tôi hồi còn bé. Má kể hồi mới sinh tôi ra, tôi nhỏ xíu à nên ngoại kêu tôi bằng cu Tí luôn cho tới tận bây giờ, mặc dù trong khai sinh có tên họ hẳn hoi.
Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó bên chiếc xe đạp ấy hẳn còn tươi mới.
Cầm giấy mời trên tay, hắn mừng là các bạn cũ cùng lớp cách đây 25 năm còn nhớ tới hắn. Nước mắt hắn như muốn ứa ra.
Ai cũng cho rằng anh và nó thật khó để hòa hợp, một người khá ít nói, lạnh lùng, không bao giờ thể hiện cảm xúc và cũng không bao giờ người khác biết anh nghĩ gì.