Tình đầu – có đuổi cũng chẳng đi, nhưng có mời cũng không mặn mà tới nữa. Tình đầu đứng đó, thi thoảng chỉ nhìn người cười khóc với những ngây ngô.
Tình đầu có muốn cũng chẳng thế quên, có cố bao nhiêu cũng không dễ gì ngưng nhớ. Bởi cứ khi trong cuộc đời xuất hiện một người nào đó muốn chạm vào ngực trái ta để trở thành hiện tại, thì lý trí vẫn xuôi ngược dòng so sánh kẻ đó với ký ức của xưa kia. Biết là khập khiễng, biết là trớ trêu – nhưng người đầu tiên cứ lỳ lợm nằm yên để xúc cảm trong ta trở về những ngày đã xa mà bấu víu.
Tình đầu dở dang thì trái tim cũng chẻ đôi hai nửa. Để từ đó, những người đến sau phải xô đổ một bức hóa thạch đã bị phong ấn thời gian mới có thể đi tiếp nữa mà tiến vào sâu hơn.
Tình đầu – có đuổi cũng chẳng đi, nhưng có mời cũng không mặn mà tới nữa. Tình đầu đứng đó, thi thoảng chỉ nhìn người cười khóc với những ngây ngô.
Em không nghĩ ngày trước chúng mình đã từ bỏ nhau, chỉ là những nông nổi quá thừa nhưng dũng khí chưa đủ của tuổi xuân cản đường khiến chúng ta lỡ hẹn. Để đến khi thời gian khiến mình bình tâm mà sực tỉnh, thì cả anh và em đều đã của người ta từ lâu lắm rồi.
Không biết đường cũ người có tới thăm, ngày xưa người có thường nhớ tới. Không biết trong người, liệu hình dung của một kẻ năm kia mải rong chơi mà đành lòng thất hẹn có còn khiến tim run lên oán trách?
Hay như mưa ướt đường, nắng lên rồi ráo – tình đầu nằm lại – như những ngày chưa quen…
Thì ra, trong cuộc đời này ai cũng có lúc được may mắn làm một thời của nhau. Một thời gói bằng tất cả những nâng niu, những thương yêu ngọt ngào và trong trẻo nhất. Một thời mà có sống thêm bao lần cũng không thể khiến trái tim yêu dịu dàng như thế nữa. Một thời có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi…
Em và anh đều đã cùng lúc đi qua quá nửa những buồn thương, chỉ vì vơ vẩn mà mất nhau để đến bây giờ nhớ mong vẫn có ngày đi lạc. Ai cũng có cho riêng mình một - thời - sai - khác, vì tuổi trẻ ép chúng ta đánh đổi để làm rớt nhau.
Có yêu mới nhớ, biết hận cũng bởi vì thương. Những buồn đau vô thường khi tình yêu đi qua rơi lại, suy cho cùng cũng là lẽ đời giản đơn mà người ta học mãi vẫn chẳng thể muốn quen. Tình đầu không thuộc về nhau mà thuộc về nỗi nhớ, chúng ta vĩnh viễn cũng chẳng thể chạm tay với tới thêm lần nữa – ngày xưa.