“Mừng giáng sinh, bạn của tôi”
Đăng lúc 10:05 ngày 19/11/2012
“Tao sẽ không bao giờ quên mày đâu”, người đàn ông thì thầm. Giọt nước mắt lăn xuống đôi gò má nhăn nheo. “Tao đã quá già và không thể chăm sóc mày được nhiều hơn nữa”...
Với cái đầu nghiêng nghiêng sang một bên, con chó Monsieur Dupree chăm chú nhìn ông chủ của nó. Nó sủa lên mấy tiếng và cái đua cứ ve vẩy bên nọ bên kia ra chiều suy nghĩ không biết ông chủ đang nói cái gì.
“Tao không thể tự chăm sóc bản thân mình và cũng không thể nuôi mày”. Người đàn ông đằng hắng giọng, rút chiếc khăn tay trong túi áo ra xì mạnh một cái. “Tao sẽ đi đến nhà dưỡng lão và không thể mang mày đi cùng vì người quản lý không cho phép nuôi chó ở đó”. Ông cụ tiếp tục thì thầm, vuốt ve đầu con chó.
“Nhưng đừng lo lắng, anh bạn ạ. Chúng ta sẽ đi tìm một ngôi nhà cho mày, một ngôi nhà mới thật đẹp”. Như suy nghĩ đã lâu, ông cụ nói thêm: “Chúng ta sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì đâu, một con chó tuyệt đẹp như mày sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải tự hào khi có được mày đấy”.
Chú chó Monsieur DuPree ve vẩy đuổi một cách khó khăn nhưng cứ khệnh khạng hết đứng lên lại ngồi xuống ở sàn bếp. Trong phút giây này đây, mùi mồ hôi thân thuộc của ông chủ và mùi dầu mỡ từ thức ăn trong nhà bếp khiến chú chó cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng sự nhạy cảm của một chú chó thông minh khiến nó có chút bồn chồn lạ lẫm từ hành động lẫn lời thì thầm của ông chủ tốt bụng mà nó không sao hiểu được.
“Đến đây nào”, ông cụ khó nhọc nói rồi quỳ xuống sàn nhà và kéo con chó Monsieur DuPree lại gần mình một cách trìu mến. Ông buộc quanh cổ con chó một cái duy băng và thắt cho nó một cái nơ đỏ thật lớn, sau đó đính kèm một tờ giấy nhỏ. “Tờ giấy viết gì vậy?” chú chó Monsieur DuPree tự hỏi.
“Nó được viết rằng...” ông cụ đằng hắng đọc thật to: “... Chúc mừng giáng sinh. Tên tôi là Monsieur DuPree. Đối với bữa sáng, tôi thích thịt xông khói và trứng, nếu được thêm bánh bột ngô nướng nữa thì tốt. Còn bữa tối, tôi thích khoai tây kèm ít thịt. Chỉ thế thôi, tôi chỉ ăn có hai bữa một ngày. Đổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất của bạn”.
“Gâu, Gâu! Gâu, Gâu”. Monsieur DuPree sủa lên một cách bối rối với đôi mắt như van xin, chuyện gì đang xảy ra với nó vậy?
Ông cụ lại sụt sịt hỉ mũi vào chiếc khăn tay một lần nữa rồi chậm rãi khó nhọc ngồi lên ghế. Ông cài lại cúc áo khoác, kéo dây xích con chó và nhẹ nhàng nói: “Hãy đến đây nào, anh bạn của tôi”. Ông mở cửa ra, một cơn gió lạnh ùa vào khiến ông phải rùng mình nhưng rồi ông mạnh dạn bước ra ngoài và dắt con chó theo sau. Trời đã bắt đầu chạng vạng tối và con Monsieur linh cảm có điều chẳng lành xảy ra với nó, nó lùi bước lại và không muốn đi.
“Đừng làm cho tao cảm thấy khó xử, tao hứa rằng mày sẽ có một ngôi nhà tốt hơn với một ông chủ khác”.
Đường phố vắng tanh và không khí lạnh giá của mùa đông len lỏi từng ngóc ngách, trên con đường tuyết phủ trắng có một người đàn ông già và con chó nhỏ liêu xiêu đi trong gió lạnh. Tuyết bắt đầu rơi dày hơn.
Sau một thời gian rất dài, họ đến một ngôi nhà được xây theo kiến trúcVictoria cổ kính, bao quanh toà nhà là những hàng cây cao, gió rít qua cành cây và vặn vẹo chúng như muốn bẻ gẫy những cành nào muốn vươn ra bên ngoài. Run rẩy trong gió lạnh, người đàn ông cùng con chó nhỏ bước gần đến thềm nhà.
Ánh đèn lung lung rọi qua các ô cửa sổ và bài hái về Giáng sinh đang vang lên trong ngôi nhà ấm áp. “Đây sẽ là một ngôi nhà tốt cho mày đấy, anh bạn đáng yêu ạ”. Ông cụ nghẹn lời nói rồi cúi xuống cởi dây xích và khẽ đẩy con chó vào nhưng nó không nhúc nhích. “Đi đi nào, nhanh lên, hãy bước vào ngôi nhà ấm áp này, mày sẽ không có gì phải lo lắng nữa”.
Monsieur DuPree nhìn ngôi nhà rồi lại quay sang nhìn ông chủ rồi lại nhìn ngôi nhà lạ hoắc này. Nó không hiểu gì cả và lại sủa lên khe khẽ: “Gâu, Gâu! Gâu, Gâu”.
“Đi đi”, ông cụ đẩy mạnh con chó về phía trước. “Tao không muốn nuôi mày nữa” ông nói với giọng cục cằn và thô lỗ khác hẳn bình thường. “Đi ngay bây giờ đi”, ông quát lên.
Cái đẩy mạnh khiến Monsieur DuPree bị thương, nó nghĩ rằng ông chủ không còn yêu nó nữa. Nó không thể hiểu rằng trong sâu thẳm, ông cụ rất yêu thương nó nhưng không thể chăm sóc cho nó được nữa. Chậm chạp, con chó lê từng bước vào gần cửa ngôi nhà mới, nó bị trầy xước ở chân trước nhưng vẫn quay đầu lại nhìn ông chủ yêu mến của nó và khẽ rên lên van xin cho nó được ở cạnh ông. Nó nhìn thấy ông chủ bước đi quả quyết vào trong tuyết và dần khuất sau rặng cây.
Chỉ thấy có ai đó từ bên trong vặn nắm đấm cửa ra. Một cậu bé xuất hiện trong vầng ánh sáng ấm áp hắt ra từ bên trong nhà. Khi cậu nhìn thấy Monsieur DuPree, cậu bé bế bổng con chó lên trong không khí và hét lên với niềm vui sướng. “Ô bố mẹ ra xem này, ông già noel đã đến và gửi quà noel cho con”.
Đôi mắt đẫm lệ, người đàn ông theo dõi mọi chuyện từ đằng sau cái cây và thấy mẹ cậu bé đọc cái giấy đính trên cổ con chó nhỏ. Sau đó bà nhẹ nhàng bế lấy Monsieur DuPree vào bên trong. Mỉm cười, ông già lau nước mắt bằng ống tay áo đã ướt lạnh của mình và biến mất trong đêm tối. Tiếng ông thì thầm trong gió thoảng như vang vọng trong không gian: “Giáng sinh vui vẻ, người bạn của tôi”.
(Sưu tầm)