Những cô gái cô đơn trong thành phố
Đăng lúc 10:23 ngày 21/08/2013
Có nhiều người cô đơn như tôi, tôi biết. Khi cái khủng hoảng tuổi hai mươi là bất biến, ai cũng trải qua, cũng đau khổ vì nó, cho dù sau này nhìn lại thấy chẳng là cái thá gì khi cuộc sống ngoài kia còn vô số điều tươi đẹp.
Tôi là một người cô đơn. Tôi không biết sự thực như vậy hay tôi tự tạo cho mình cái tính cách cô đơn cố hữu. Tôi ở một phòng trọ nhỏ, một mình, đêm đêm nằm nghe tiếng đàn u ám, trầm buồn của đứa sinh viên ở phòng bên cạnh mới chuyển tới hoặc giả là chỉ nằm nghe tiếng chổi quét rác lạc lõng giữa đêm, hoặc giả nữa là đôi mắt cứ mở to vô định nhìn lên tấm la – phông cũ mòn cũ rích mà bà chủ nhà không chịu thay.
Tôi cô đơn hơn khi trời mưa. Chỉ nằm nghe tiếng mưa, rí rách, rì rạch chạy dọc từ mé tường này qua mé tường khác. Sài Gòn dạo này mưa, mưa lớn mưa nhỏ, dù là có gió hay không thì căn phòng bé tí cũng ồn ào, náo động. Tưởng như lúc đó tất cả mưa của thành phố này đều đổ dồn lên tấm la – phông ấy. Có lúc tôi ngỡ nó sẽ sập, sẽ đè lên người mình vô số những nước, và tôi thì cứ trôi đi, trôi mãi theo dòng nước ấy.
Có nhiều người cô đơn như tôi, tôi biết. Khi cái khủng hoảng tuổi hai mươi là bất biến, ai cũng trải qua, cũng đau khổ vì nó, cho dù sau này nhìn lại thấy chẳng là cái thá gì khi cuộc sống ngoài kia còn vô số điều tươi đẹp. Vậy mà người ta vẫn cô đơn, ai cũng cô đơn. Tôi không nằm ngoài quy luật ấy. Tôi đi làm, tôi về, tôi nằm lắng nghe khúc tình buồn của riêng mình, tôi không bạn bè, không tán dóc… lười biếng thu mình vào bệ phóng của cô đơn. Có một ngày nào đó tôi sẽ mục ruỗng ra, sẽ tự đào cho mình một cái hố cô đơn và chui vào đó, hun hút, hun hút, không ai tìm thấy tôi. Cô đơn là liều thuốc độc, nhưng ngọt, ngọt lắm, có khi người ta uống vào không biết chán, rồi tự liệng mình ra cuộc sống của riêng mình, quẳng mọi thứ vào sọt rác, ôm ghì lấy cái cô đơn chỉ mình mình có.
Vì tôi cô đơn, tôi không nói với một ai về điều ấy. À quên, tôi chưa nói, tôi có một anh người yêu, gần tôi lắm. Từ căn phòng trọ bé tí của anh chạy qua căn phòng trọ nhỏ bằng cái lỗ mũi của tôi chỉ 15 phút, ấy thế mà một tuần chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, có khi không. Ai cũng quá bận rộn cho cuộc sống của riêng mình, thời gian hạn hẹp còn lại để ăn, để ngủ, và như tôi nữa: gặm nhấm sự cô đơn của riêng mình. Anh ta chẳng biết là tôi cô đơn dường ấy, bởi, khi gặp anh tôi chỉ cười, chỉ nói, chỉ cố khoe ra mình sống tốt như thế nào khi không có anh. Tôi phát hiện ra, mình không chỉ cô đơn mà còn là kẻ nói dối đại tài. Nói dối về nỗi cô đơn của riêng mình.
Người ta nói: “Hạnh phúc là có một công việc để làm, một ai đó để yêu thương và một điều gì đó khiến ta hy vọng”. Tôi có tất cả những điều ấy, nhưng nếu thiếu đi nỗi cô đơn cố hữu trong lòng mình thì chắc chắn tôi không hạnh phúc. Tôi sống ở một thành phố lớn nhất nhì cả nước, số dân mấy triệu người, hằng ngày tôi chạm trán với họ, chửi nhau với họ, cười nói với họ, có khi còn văng tục với họ… ấy thế mà tôi cô đơn. Nghịch lý, tôi nghịch lý trong chính bản thể con người mình, tự chạm tay đến với cô đơn của mình, sờ thấy nó, chạm vào nó, ôm ấp nó, che chở và yêu thương nó. Nỗi cô đơn của tôi…
Có ngày tôi chạy hàng chục cây số, lòng vòng giữa phố xá không màu và mùi khói xe ngột ngạt, tôi chạy giữa dòng người áo dài áo ngắn, quần jean quần tây, giày hàng hiệu giày vỉa hè… Tôi chẳng nhìn ai, chẳng nghe họ nói gì. Là tôi cô đơn, tôi không đụng đến ai thì đừng ai đụng đến tôi, đừng khiến tôi phát cuồng lên vì một thứ điên loạn không sẵn có. Nhưng nếu có một lít cô đơn, tôi xin, tôi cất giữ, coi nó như báu vật, được chứ?
Sẽ có một ngày cuối tuần trời không mưa không nắng, tôi sẽ hẹn người yêu tôi ở một quán café vắng khách, sẽ ngồi nghe những bản Romance chất đầy những nỗi cô đơn, nhìn người yêu tôi nhả từng vòng khói thuốc tròn tròn. Có lẽ khi ấy tôi sẽ bắt đầu câu chuyện bằng: “Em cô đơn”. Anh ấy sẽ nhìn thằng vào mắt tôi, ánh mắt yêu thương chất mạnh mẽ để nói rằng: “Vì cô đơn nên chúng ta gặp nhau để lấp đầy những khoảng cô đơn ấy”. Ngày đó, yêu thương sẽ thay cô đơn, chắc thế.
Sưu tầm