Đường đầy nắng
Đăng lúc 21:30 ngày 18/08/2013
Em bây giờ cũng đã khác.. Hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa...
Sao cứ nhất định phải yêu thương và được yêu thương nhỉ? và sao con gái cứ phải có người để chở che, để chăm sóc nhỉ? tsao con gái cứ phải có chồng?
Sớm nay không khí dễ chịu lắm, mơn man cái mát lạnh của ngày mùa mới sang. Gió sớm như ướp bằnghương của đêm, mà đêm qua mưa ko ghé, thế mà gió sớm vẫn nồng hương mưa. Mấy hôm nay không mưa, tìm hoài,chờ hoài…phải chi có thể gom mưa lại rồi đem cất đi nhỉ? Nhưng vốn đó là điều ko thể, giống như điều mà mẹ và cô ba cố gắng cả buổi sáng đểbé chấp nhận : “con gái phải yêu,và có chồng!”
Ngồi một mình trên băng ghế đá giữa vườn, cần một chút không gian riêng để định hình lại suy nghĩ của mình, sau khi đã bị nhồi nhét bằng đống lập luận có dẫn chứng minh họa về cuộc đời của con gái! Xâu chuỗi mọi thứ đã thu gom lại bằng chính lập trường riêng của bản thân để đút kết đc mình có đang đi sai đường chăng!
Vườn đầy gió…những cơn gió thổi đầy hương cây cỏ vào tận trong cái khứu giác nhạy hương thơm của bé, gió mềm và mịn màng,mơn man trên đôi gò má đang hồng lên vì nắng hắt,gió luồn vào mái tóc con gái như bàn tay người yêu khẽ khàng sợ sẽ làm tóc rối bời… Giữa những cơn gió mùa thu quấn quýt là những bàn tay tìm nhau, là những bờ vai mang giấc mơ trên đó, những con người dựa vào yêu thương để tìm thấy mình đang hạnh phúc… Con bé mong tìm lại đc ước mơ, hay tìm thấy hạnh phúc?! vì ước mơ có thể là con đường cho bé ngày càng rời xa hạnh phúc!
Mùa sang cho vườn xơ xác lá, chomặt nước hồ cá lăn tăn nhẹ nhàng với vài chú cá đớp móng, cho mỗi cơn mưa về làm phố lấm lem, cho không gian yên bình như giấu trong tim một nổi buồn.Mùa xưa cho bé lạnh và khẽ nép vào vai anh, cho ngón tay anh nghịch tóc em như gió, cho yêu thương dịu dàng và lặng lẽ như hương hoa nhài đang dè dặt trong gió thu…tan vào không khí!
Mẹ cho bé những giờ phút sống lại với thực tế hay lại chìm ắp trong yêu thương xưa?! Mẹ cho bé thấy hiện tại thực sự điều gì đang xảy ra,chuyện gì sẽ đến và hậu quả của những hành động từ cái lõi yêu thương điên cuồng theo kiểu của bé…cho anh!
.
Mẹ chỉ cho bé biết rằng anh ko thể dắt bé đi qua những giấc mơ, qua những nỗi buồn, qua những tháng ngày dài hun hút…để đến một mùa thu nào khác.Mẹ cho bé nhìn ra tay bé lại thừa ra khi đi qua những giấc mơ, những nỗi buồn và những tháng ngày dài hun hút ấy…
.
Mẹ muốn bé nhận ra có thể chẳng có gì trêncon đường bé sẽ đặt chân tới ngày mai cả, nhưng cảm giác được đi trên một con đường mới bản thân nó đã là một cảm giác đầy hấp dẫn. Bởi có ai biết mình sẽ gặp được gì ở phía trước. Và mẹ vẫn tin là nếu tìm thì sẽ thấy.
Bé hiểu vì bé biết suy nghĩ,thế nhưng…
Vì đâu biết chuyện gì sẽ đến ở phía trước_ngày mai. Biết đâu chiều nay trời lại xanh thẩm màu mây xám, mưa ùa về tràn đầy phố … là phố không buồn, là lòng vẹn nguyên những thanh âm ngày cũ, nhưng không có tiếng cười… là phố không đổi thay, mưa trước thế, mưa này vẫn thế. Cây trong nắng không buồn như cây trong ánh đèn đêm.
Ngồi nghe gió qua vườn,tràn vào từng ô cửa nhỏ,xóa nhòađi dấu chân của ngày hôm qua… nghe lòng nhẹ tênh, mắt miệng môi cười nhẹ tênh, mà ngày sao dài thế.
Ngồi nghe tiếng lá khẽ lay xào xạc,tiếng thở dài của mấy bông hồ điệp trong vườn, nghe như từng tiếng lòng thất vọng của mẹ yêu thương…
Nghiêng mình thấy ấm nóng trên má_nước mắt rơi.
Nhẹ tênh hay rối bời giờ cũng y như nhau, vì bé vẫn ko hiểu tsao con gái cứ phải chấp nhận một cuộc sống nhất thiết phải có người bên cạnh? Lạnh tê từng ngón tay khi cảm thấy phải như vậy dù người ở bên cạnh ko phải người của trái tim?sao ko thểôm suốt đời một trái tim dù cho là đơn côi? đó đâu phải “ngây ngô” ???
Đông sauanh vềchắc mưa cũng về lúc ấy nhỉ? để cho bé cùng mưa đón anh!
Mong ngày về gió xôn xao,mưa rạng ngời niềm vui mùa mới, để gió trong mưa,mưa trong gió…để anh là gió cho bé là mưa…
Mong vòng tay ôm và ánh mắt ấm, đủ để sưởi ấm cho đến hết ngày tinh khôi_ngày tương lai…
...vì ko thể bên nhau,chắc chắn thế rồi.
Sưu tầm