Những điều đơn giản từ cánh hồng trên ngực áo
Đăng lúc 09:02 ngày 23/08/2013
Thật sự, Lễ Vu Lan đến, để nhắc tôi nhớ, mình còn được cài bông hồng đỏ, là cái hạnh phúc biết chừng nào! Nhìn qua những bông hồng màu trắng, tôi chạnh lòng… Năm nay, tôi muốn vu lan về với ba mẹ, với hai người bạn lớn của cuộc đời tôi!
Những điều đơn giản từ cánh hồng trên ngực áo, nhắc cho tôi nhớ, mình đang và sẽ phải làm gì nhiều hơn. Vì cuộc sống này, là con cần ba mẹ, và ba mẹ cần có con.
Mãi cho đến khi tôi hơn 20, tôi vẫn chưa nghiệm hết được gia đình mình có nghĩa thế nào trong cuộc sống - điều mà cho đến bây giờ cho đến bây giờ - tôi đã thấy Gia đình đã là của riêng tôi.
1./ Tomorrow - Anna
Ngày nhỏ, gần như ai cũng vậy, đều nghiễm nhiên nhận lấy thế giới này là của mình, những người xung quanh đều là của mình, gia đình là của mình…
Cho đến một ngày, bỗng nhiên.
Bé con thấy mình sợ hãi khi lạc mẹ giữa phiên chợ tết.
Mới chỉ là lạc thôi, và rồi cuống quít chạy về nhà chờ mẹ về, giữa chợ thì tìm thế nào được ? Ngóng mẹ về nửa sợ nửa lo…
Giờ thì đi xa, mỗi năm về nhà được ba bận, rồi tính tổng lại đâu chưa đầy một tháng. Xa nhà mà tối chỉ muốn chạy ngay về nhà mà ôm mẹ ngủ thôi! Kẻo sợ rằng, đâu đấy trên dòng đời con lại lạc mất mẹ, lạc đâu đó trong tâm trí hỗn loạn của mình?
2./ Papa - Hồng Nhung
Ngày nhỏ, con bé út bướng bỉnh, thường trách nhất là những khi Ba nhậu với bạn, rồi say, về tới nhà rồi lại càm ràm... Mình cứ giận vì tại sao luôn yêu thương người ngoài hơn cơ chứ?
Ấy mà mình lại quên luôn cái sự giận đi nhanh chóng, khi một lần vì say mà Ba đi đường về, bị té, đến rách cả một mảng da trên trán. Lo. Con nhỏ bé nhất nhà lại rất hay lo.
Giờ thì hơn 20, lớn hơn chỉ chút xíu.
Mới biết rằng, khi người ta lớn hơn rất nhiều thì thêm càng nhiều lắm điều bận tâm, trong khi, người họ yêu thương nhất lại là người họ sợ sẽ bị tổn thương nhiều nhất.
Nhất là khi…
Những yêu thương không ai dám nói thành lời.
3./ Thư của mẹ - Thanh Ngọc
Cái thuở tôi làm chim non không sợ ngã…
Thuở ngây ngô đâu chỉ ở cái thời trốn mẹ ngủ trưa để mà chạy rông với đám lu xu bu xóm chợ; Ấy thế mà, ngay cái lúc ta cứ tưởng mình đã lớn lại là lúc mình khờ dại nhất. Cái khờ dại không thể trả lại bằng đòn roi như ngày nhỏ, “chưa đánh roi nào đã khóc”, mà lại đánh đổi bằng chính những giọt nước mắt từ những người sinh thành. Đau đớn không?
Là khi tôi thấy mình cứ bật khóc khi nghe những câu hát mỗi sáng…
“Một ngày nào đó có khó khăn gì ...
Khi những bước chân đã mỏi mệt...
Hãy trở về bên mái nhà ...
Còn mẹ và vòng tay của cha...”
Nhưng tự trong sâu thẳm, tôi vẫn biết ơn, ba mẹ đã cho tôi được làm con chim non háu đá, để tự vùng vẫy trong cuộc đời này… Trong trái tim bé nhỏ, tôi đã thấy có nhịp đập của ba mẹ ngày đó, mặc dù ngày tôi chưa sinh ra, mẹ đã mang hai nhịp đập trong thân thể hơn chín tháng cưu mang,…
4./ Friends - Michael W. Smith
Chị cùng công ty sáng nào cũng kể về những câu chuyện mà hai mẹ con chị ấy thủ thỉ tâm sự mỗi đêm, mà ở đó, không phải chị cố gắng để làm bạn của con, mà cô nhóc Moon đã tự đặt mình làm người bạn hàng ngày của mẹ. Có những điều mà cô bé chỉ năm tuổi rưỡi là người chỉ dạy cho mẹ. Chị bảo với tôi, chị hãnh diện vì chị có người bạn ấy trong đời.
Tôi, may mắn, đã không quá muộn để có thể trở thành người bạn của ba mẹ. Tôi phải thấy mình ghen tị với cô bé, vì mãi đến hơn 20, tôi mới thấy rằng, ba mẹ cần có mình.
Mẹ hỏi mình: Thế bao giờ thì mới chịu có chồng? Lâu thế cơ á?
Khi nào đấy, con kể cho mẹ nghe những vụng về đầu tiên của con mẹ nhỉ?, mẹ sẽ kể con nghe câu chuyện tình của ba với mẹ, và mẹ sẽ kể con nghe, ngày trẻ, mẹ có như con bây giờ, mẹ sẽ kể con nghe, chuyện ngày xưa mẹ đòi cho được ông ngoại cho đi học như thế nào, mẹ sẽ tranh luận cho con, con nên chọn người nào trong bao anh chàng vây quanh con, mẹ nhỉ?
Mẹ sẽ lại bảo con: Không lo mà tập tành gia chánh, bớt bay nhảy đi, thì có mà ở với mẹ suốt đời à?
5./ BÔNG HỒNG CÀI ÁO
Năm ngoái, tôi rủ anh bạn đi chùa dịp Vu Lan,
Xong lễ, hai đứa đi ra ngoài. Mấy nhóc em trong Gia đình Phật tử cầm theo Bông hồng cài áo, đi về phía mình, tôi gửi một ít tiền để cảm ơn bé, anh bạn ra vẻ ngạc nhiên, bảo, cậu đeo vào áo đi, và với tất cả sự tự hào, nhé?!
Những điều đơn giản từ cánh hồng trên ngực áo, nhắc cho tôi nhớ, mình đang và sẽ phải làm gì nhiều hơn.
Thật sự, Lễ Vu Lan đến, để nhắc tôi nhớ, mình còn được cài bông hồng đỏ, là cái hạnh phúc biết chừng nào! Nhìn qua những bông hồng màu trắng, tôi chạnh lòng…
Năm nay, tôi muốn vu lan về với ba mẹ, với hai người bạn lớn của cuộc đời tôi!,
Trước Vu Lan một ngày, tôi nhắn tin qua Facebook cho anh bạn, này, mai Vu Lan đấy nhé, nhớ đi chùa, và đừng quên, cài hoa hồng lên ngực, nhớ nhé, với tất cả niềm tự hào!?!
Vu Lan năm nay,
Mẹ xuất viện mới một ngày thì tiếp tục chăm ba nằm viện. Con xa nhà, bộn bề chỉ là cái cớ!
Ngàn lần biết ơn và gửi về ba mẹ, tấm lòng nơi con…
..............
"Ba mẹ là lá chắn, che chở suốt đời con. Vì con là con ba... Vì con là con mẹ..."
Con gái của ba mẹ.
Sưu tầm