Trái tim mỏi mệt
Đăng lúc 12:29 ngày 22/07/2013
Thuở nhỏ tôi là một đứa bé nóng tính, ngang bướng và nổi tiếng khóc dai. Mẹ tôi cho rằng đó là do di chứng của nhiều lần tôi bị sốt cao lên cơn co giật nhưng ba tôi thì bảo là do mẹ tôi nuông chiều. Tôi thường bị ba đánh đòn vì không chịu nổi tiếng khóc rấm rứt và dai dẳng của tôi nhưng càng đánh tôi càng đổ lì.
Đến khi đi học, tôi nổi tiếng vì hay gây gổ với bạn. Bất cứ chuyện gì không vừa ý là sẵn sàng cãi nhau đến đỏ mặt tía tai. Nhiều thầy cô giáo không thích nhưng do tôi học giỏi, thường giữ vị trí đầu lớp nên thầy cô cũng châm chước. Gieo tính cách, gặt số phận, ra trường cái tính thẳng thắn và ngang bướng, pha thêm chút tự phụ khiến tôi nhiều phen lên bãi xuống ghềnh. Người hiểu tôi thì ít, người không ưa thì nhiều. Tôi thuyên chuyển công tác nhiều nơi, nơi nào tôi cũng gặt hái được chút thành công ban đầu, rồi sau đó tất cả đổ sông, đổ biển, do tôi không kềm được cái tính nóng nảy của mình.
Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi thất bại, chúng tôi chưa kịp có con đã chia tay. Lý do lớn nhất là không hợp nhau, cả hai cùng nóng tính và cùng quá thẳng thắn, lại chẳng ai muốn bị ai khuất phục. Vài mối tình sau đó cũng không đi đến đâu. Tôi bị rơi vào trạng thái bất thường, khi thì trầm uất, khi thì hưng phấn một thời gian khá dài cho đến khi tôi gặp lại anh, là người thầy học cũ. Năm học 12, có một biến động lớn với lớp tôi. Cô giáo chủ nhiệm bệnh đột ngột và qua đời khi chỉ còn hai tháng là đến kỳ thi tốt nghiệp. Khi đó, anh vừa tốt nghiệp về nhận công tác ở trường và được phân công chủ nhiệm lớp tôi. Thú thật hồi ấy tôi có nhiều sốc nổi và tự phụ. Đôi lần tôi gân cổ cãi lại anh để sau đó phải về nhà khóc rấm rứt vì bị điểm thấp do lỗi hạnh kiểm.
Những ngày tháng cuối năm học ấy rồi cũng qua mau, tất cả trở thành kỷ niệm và tôi mau chóng quên đi. Thế nhưng, anh vẫn còn nhớ và kể lại cho tôi những chuyện mà tôi tưởng như không phải do mình gây ra. Khi đã thân nhau hơn, anh thường phân tích cho tôi thấy những nhược điểm của mình và giúp tôi khắc phục. Nóng tính thường gây ra nhiều lỗi lầm - đó là điều tôi nhận ra đầu tiên. Anh còn giải thích với tôi về trạng thái của cơ thể khi một người không biết tự kềm chế: đó là hiện tượng nóng bừng mặt, tim đập loạn nhịp và cái đầu không thể kiểm soát được hành vi và lời nói. Anh nói với tôi: “Trái tim là món quà quý nhất, không gì sánh được, mà Thượng Đế ban tặng cho con người. Hãy biết yêu quý trái tim của mình. 24 giờ trong một ngày trái tim luôn phải làm việc. Khi mình ngủ trái tim vẫn phải hoạt động để giúp mình ngủ ngon. Khi mình nóng giận, trái tim vốn đã làm việc rất nhiều lại phải tăng thêm cường độ làm việc. Những nóng giận vô cớ sẽ khiến trái tim luôn bị mỏi mệt. Mỗi khi gặp buồn phiền, em hãy cố gắng tự hỏi: chuyện đó có đáng làm cho trái tim của mình mệt mỏi không, rồi em sẽ biết kềm chế”.
Tôi chưa kịp thực hiện điều anh nói thì anh đã vĩnh viễn xa tôi. Trong một lần đi kiểm tra các trường học ở đảo, thuyền anh gặp tai nạn và người ta không thể cứu được anh. Người ta nói: “Người sống vuốt mắt người chết, nhưng người chết lại mở mắt cho người sống” đúng vào trường hợp của tôi. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn sau đó. Tôi trầm tĩnh hơn, biết suy xét, biết nhìn lại mình hơn, cũng như biết chịu đựng và biết bao dung hơn. Giờ đây, tôi đã có một gia đình với một người chồng bình thường, cũng có những khuyết điểm như bao người đàn ông khác và có hai đứa con lúc nào cũng có thể làm cho tôi mỏi mệt.
Nhưng, tôi hạnh phúc vì biết bỏ qua, biết hy sinh, tha thứ. Những khi gặp muộn phiền, tôi lại nhớ đến anh: “Việc đó có đáng làm cho trái tim của mình mệt mỏi hay không?”. Tôi tự hỏi câu ấy nhiều lần và đã tự chủ được. Cũng có khi không kềm chế được, liền sau đó tôi nghĩ lại và lắng nghe nhịp đập trái tim. Những tiếng thình thịch bất thường trong lồng ngực như trách cứ tôi một lần nữa đã không biết yêu quý trái tim của mình.
Sưu tầm