Ve sầu khóc suốt mùa đông, con ve khóc mùa đông thế nào không biết chứ khi tôi còn nhỏ mỗi khi hè đến, mùa mưa bắt đầu lai rai ướt đất, cuối tháng 6 là mấy đứa con nít tụi tôi vui lắm, vui không phải vì được nghỉ hè mà vui vì tới mùa đi soi ve và được ăn ve ve. Có lẽ làng Giồng Ông Tố ở huyện Thủ Đức là nơi duy nhất người ta ăn ve ve, mua bán ve ve.
Con ve ve ở đây là ấu trùng của con ve kim chi chưa lột vỏ vừa mới ở dưới đất chui lên còn lớp vỏ vàng óng, dân làng tôi gọi là con ve ve. Khi mưa thấm đất vừa đủ mềm là mùa ve ve bắt đầu, ban đêm người ta đi dọc theo các ranh tre, các ranh vườn để bắt các con ve ve vừa mới từ dưới đất chui lên, để đến sáng đem ra chợ Giồng bán hàng rổ bự. Ve ve hồi đó được bán theo từng chục con, người mua thường mua mỗi lần là trên một trăm con. Tôi không bao giờ quên sự chịu khó của má tôi và các chị tôi khi mua ve ve về là ngồi tỉ mỉ lặt hết chân từng con ve ve rồi rửa sạch...
Bây giờ nhớ lại mà tôi vẫn còn thấy đói bụng như ngửi thấy mùi của chảo mỡ phi hành tỏi thơm phưng phức rồi đổ ve ve vào xào qua xào lại, nêm nếm, khi chín xúc ra đĩa vàng ươm, cuốn với bánh tráng, dưa chuột, rau sống rồi chấm với nước mắm chanh ớt, vị bùi, béo ăn mãi không chán. Ve ve xào giống như con nhộng tằm xào, có điều con ve ve không hôi như con nhộng tằm, sau khi xào xong là thơm y như đậu phộng rang. Mà đâu chỉ có ve ve xào, còn ve ve lăn bột chiên giòn ăn mãi mà không hết thèm chứ nhiều món như tôm chiên lăn bột ăn chừng vài con đã ngán. Rồi bánh xèo ve ve, ve ve kho mặn ăn ngon hơn cá bống trứng kho tiêu. Có chị quen với gia đình tôi còn sáng chế ra món ve ve giả đậu rang Chà Và.
Trước năm 1975, ai ở Sài Gòn mà hay ăn vặt thế nào cũng biết món đậu rang Chà Và luôn bán kèm với món bánh còng rế chiên giòn rụm mà thơm phức mùi quế, mùi lá cà ry. Ve ve giả đậu rang Chà Và cũng ướp con ve với lá cà ry xong rồi bỏ vào chảo muối ớt lăn qua lăn lại cho tới khi chín, mà ve ve thì rất mau chín, nhón từng con một bỏ vào miệng là giòn tan nếu không nói trước chắc ai cũng tưởng mình đang ăn đậu rang Chà Và thứ thiệt.
Dân chúng ngày càng đông đúc, xã hội phát triển, làng tôi dần mất đi những khu vườn, những ranh tre, đâu đâu cũng là nhà cao tầng, con ve ve biến mất, đã lâu rồi người làng tôi không ai còn nhắc đến con ve ve nữa, mà tụi con nít sau này cũng không hề biết được thú vui ban đêm thắp đèn lon sữa bò đi bắt ve ve về bỏ vào trong mùng để sáng hôm sau thức dậy thấy cái vỏ vàng óng nằm kế bên con ve kim đang hong khô đôi cánh.
Tình cờ xem ti vi rồi đọc báo thấy nạn ve ve phá cà phê tôi nghĩ có lẽ dân các vùng đó chưa bao giờ ăn thử con ve ve - ấu trùng ve kim và cũng không biết mua bán ve ve. Chứ nếu họ biết cách bắt và vận chuyển ve ve xuống làng Giồng Ông Tố của tôi cũng như đem xuống thành phố bán và phổ biến các món ăn ve ve thì biết đâu ông trời đã ban cho dân các vùng đó một món quà rất lớn chứ không phải là tai họa vì nếu ai cũng thích ăn ve ve thì có thể giá một ký ve ve sẽ cao hơn giá một ký cà phê. Cà phê thì nhiều nước có, chứ món ăn ve ve mà được phổ biến thì sẽ là món độc chiêu duy nhất của Việt Nam mà thôi. Tại sao không? Hy vọng tôi sẽ được ăn lại các món ve ve ngon "thần sầu quỷ khóc" khi ve ve được bán trở lại ở thành phố Hồ Chí Minh.