Danh mục bài viết
Book khach san

Home » Truyện ngắn

Chỉ là đau khổ vì yêu anh (Kỳ I)

Đăng lúc 10:09 ngày 10/05/2014

 Nhưng rồi người ta lại bảo, nên có một người bạn thân là con trai, bởi mặc dù có thể bạn sẽ bị anh ta tỏ ra coi thường bằng lời nói, nhưng lại dùng hành động để nuông chiều bạn hết mực.


 

Nhưng rồi người ta lại bảo, nên có một người bạn thân là con trai, bởi mặc dù có thể bạn sẽ bị anh ta tỏ ra coi thường bằng lời nói, nhưng lại dùng hành động để nuông chiều bạn hết mực.

Tuyết vẫn rơi, trắng muốt cả một khoảng đất, trắng hơn cả nền trời đang phủ một màu hơi đục. Linh Lam bước đi trên lớp tuyết phủ dày, cẩn thận như sợ sẽ vấy bẩn màu trắng kỳ diệu ấy. Nụ cười hiện rõ trên mặt, cùng với đó là những giọt nước mắt lăn dài.

 
Cô ngẩng đầu lên trời, định ngăn cho nước mắt không rơi. Bỗng vang lên một giọng nói ấm áp.
 
- Đừng tưởng em ngửa mặt lên trời là nước mắt sẽ không rơi. Khờ quá! Nước mắt rơi ra ngoài so với chảy ngược vào trong còn dễ chịu hơn. Em có khóc một chút cũng không sao đâu mà.
 
Thế là từng giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã, ướt hai bên tóc mai, chảy xuống nền tuyết, thấm vào lớp tuyết dày, tan biến như thể dẫu có bao nhiêu nước mắt chảy xuống cũng chẳng khiến tuyết tan ra.
 
 
Sân bay quốc tế Bắc Kinh vẫn đông nghẹt người, Linh Lam khoan khoái kéo hành lý bước ra ngoài sảnh, người thân giơ bảng chờ đón nhau khá đông. Cô đi vượt ra bên ngoài, bấm số điện thoại quen thuộc, kiên nhẫn chờ đợi đằng sau những tiếng tút dài.
 
- Đến nơi rồi cơ à? Tưởng hôm nay thời tiết xấu nên delay 3 tiếng cơ mà?
 
- Ừ, nhưng mới 1 tiếng họ đã thông báo là xử lý được rồi nên là đi thôi.
 
- Ầy, chờ chút để đại nhân đây đến đón tiểu thư. Chờ ở đấy đấy, tôi đến bây giờ, đến bây giờ nhé!
 
Câu dặn dò “cứ từ từ thôi” còn chưa nói hết, Quân đã dập máy. Linh Lam mỉm cười. Cô chưa từng có một người bạn thân nào, cho đến khi đến Bắc Kinh du học. Quân là một cậu con trai vừa có ngoại hình nổi bật, vừa có thành tích tốt, nhưng lại rất kiêu ngạo. Lúc Linh Lam kéo vali đến ký túc xá, cậu và cô đã có một xung đột nhỏ. Cũng chính vì thế mà Quân để ý đến Lam hơn. Và hai người trở thành bạn thân.
 
Trong suốt quá trình học tập ở nơi đất khách quê người, có người nói là một quãng thời gian khổ nhục, nhưng có người lại nói đó là quãng thời gian thực sự ý nghĩa, thực sự trưởng thành. Khi mà đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình đi khắp nơi, khi mà có thể sống qua những tháng ngày mà cứ ngồi ăn mì tôm úp một mình trong lúc lên cơn sốt cao là nước mắt lại rơi, cứ nhìn thấy một vài người cùng quốc tịch là mừng như vớ được tri âm, tri kỷ.
 
 
 

Kỳ nghỉ hè vừa rồi Quân không được về, chỉ Linh Lam về. Cậu phải ở lại làm cho xong đề tài nghiên cứu cùng giáo sư. Chắc chắn, lâu ngày bị nhốt ở trong phòng nghiên cứu, cậu ta đã “nhớ người” phát điên rồi. Chắc chắn, cậu ta sẽ phi đến đây trong vòng 30 phút.

 
Hôm nay là ngày 7/7, người Trung Quốc gọi là ngày Thất tịch. Chính là ngày ngưu lang chức nữ gặp nhau lần duy nhất trong năm. Và năm nào cứ đến ngày này trời cũng đều đổ mưa. Bởi vì sau khi chia li, họ thường rơi nước mắt.
 
Lam không tin vào mấy cái truyền thuyết kiểu như vậy, nhưng cô không thể lý giải nổi tâm trạng buồn rầu, u uẩn của tất cả mọi người mỗi khi ngày này đến. Có lẽ, vì thời tiết nhuốm màu chia li, nên con người cũng nhận ra cảm giác khác lạ đang nhen nhóm trong lòng.
 
- Này cô, có thể cho tôi hỏi?
 
Người đàn ông cất giọng tiếng Trung rành mạch khiến Lam quay ra. Một gương mặt cực kỳ điển trai lọt vào tầm mắt cô. Mặc dù không quá cao nhưng cũng vừa khiến cô phải hơi ngước lên. Cách ăn mặc gọn gàng, lịch sự, khác hẳn với kiểu ăn mặc “trẻ trâu” như Quân. Lam nhìn người con trai đoán chừng hơn mình vài ba tuổi, nở nụ cười thân thiện hết sức.
 
- Vâng, tôi có thể giúp gì cho anh?
 
- À, tôi tới đón người. Có phải cô là Lam, người Việt Nam không?
 
- Ồ, tôi đúng là Lam, nhưng tôi  đâu có hẹn ai tới đón nhỉ?
 
- Đúng mà, tôi đợi mãi mà không thấy cô. Ra đây tìm thì thấy cô nói giọng Việt Nam nên hỏi thử, hóa ra đúng là cô thật.
 
- Này anh, tôi không nhờ ai đến đón cả mà!
 
- Em gái tôi nhờ tôi đến đón cô. Nó tên là Lưu Y Nhược, tôi là Lưu Đông.
 
Lam vắt óc không nhớ nổi cô có người bạn nào ở Bắc Kinh tên là Lưu Y Nhược không. Nhìn tướng mạo người đàn ông này có vẻ không phải kẻ lừa đảo. Nhưng mà làm sao biết được, những người lừa đảo thường núp dưới dáng vẻ lịch sự, nho nhã để dễ lừa người đấy thôi?
 
Hơn nữa, ở nơi đất khách quê người, vẫn nên cẩn trọng. Thà bỏ lỡ ai đó còn hơn bỏ lỡ chính bản thân mình. Huống hồ cô không biết ai là Lưu Y Nhược, càng không quen ai là Lưu Đông. Cảnh giác một chút thì vẫn hơn.
 
- Lưu Y Nhược nào? Tôi không quen ai như thế cả, anh nhầm rồi. Tôi xin phép đi trước.
 
- Này cô, khoan đã…
 
- Khoan khoan cái gì? Anh nghĩ tôi là loại gà mờ cho anh chăn dắt đấy hả? Tôi mặc dù là người nước ngoài nhưng đã sống ở đây hơn 2 năm rồi. Anh nghĩ lừa được tôi hả? Cho dù anh là loại cáo già, thì tôi cũng là loại cáo trung niên nhé, đừng hòng giở trò với tôi.
 
Nói rồi cô gạt tay người kia ra, huých vào vai anh ta một cái thật mạnh đến nỗi cô còn phát đau, hậm hực bước đi vài bước tiến về hàng ghế chờ. Lam thấy anh ta lập tức rút điện thoại ra gọi, trao đổi một hồi với đầu dây bên kia về người anh ta phải đón. Lam chửi thầm trong bụng tên Quân chết dẫm đã quá 30 phút mà không thấy tăm hơi. Chỉ mong hắn đến luôn lúc này để giải cứu.
 
Người đàn ông nói chuyện điện thoại xong, lại tiếp tục nhận một cuộc điện thoại nữa. Anh ta cau mày rồi ra hiệu xin lỗi cô. Sau đó đi vào trong, một lúc sau dẫn theo một cô gái đang kéo vali hành lý nặng nề đi ra.
 
Cô gái người Việt Nam kia cũng tên là Lam, nhưng là Ngọc Lam, người miền Trung. Lam gật đầu chào hai người họ. Người đàn ông vừa cười vừa ngại ngùng hỏi cô có muốn anh ta đưa về một đoạn không. Cô từ chối, tại sao cô lại phải lên xe một người xa lạ mà mới đây cô còn nghĩ là kẻ lừa đảo?
 
Nghĩ lại mới thấy, người đàn ông kia thật buồn cười. Phải đón ai cũng không biết, lỡ đây phải bà cô già như cô coi như số anh ta đen.
 
 
 

Phải chờ thêm đúng 45 phút nữa tên bạn mới toe toét mở cửa xe, nở một nụ cười cầu hòa. Lam nóng mắt, giận đến nỗi không thèm nhìn cậu bạn, nhấc chân bước vào, cài dây an toàn rồi ngồi yên lặng nhìn ra cửa sổ xe.

 
Mặc cho Quân dùng đủ trò chêu chọc, Lam vẫn giận, cho đến khi cậu lái xe đến một quán ăn, Lam mới tươi tỉnh hơn.
 
- Dụ cậu dễ thật đấy, có đồ ăn là theo ngay. Này, thế chỉ cần ai rủ cậu đi ăn là cậu theo người ta hết à?
 
Lam vừa gặm cánh gà như chết đói, vừa giơ tay xua xua ý bảo tên bạn đừng làm phiền. Ăn nốt chiếc cánh trên tay mới chậm rãi uống một ngụm nước, dửng dưng kể.
 
- Vừa nãy có một anh đẹp trai muốn đón tôi đấy, nhưng mà tôi nghĩ cậu đang khổ sở đi đến nên không nỡ nhận lời đấy.
 
- Ơ, có anh đẹp trai nào mà thẩm mỹ kém thế?
 
- Này nhé, cậu đừng có coi thường vẻ đẹp của tôi.
 
- Vẻ… đẹp của cậu cơ á?
 
Thế đấy, người ta vẫn bảo, đừng nên có bạn thân là con trai. Bởi vì khi bạn có một người bạn thân là con trai, tất tần tật những khuyết điểm lẫn sự thật về tướng mạo của bạn sẽ bị cậu ta nói ra hết, không chần chừ.
 
Nhưng rồi người ta lại bảo, nên có một người bạn thân là con trai, bởi mặc dù có thể bạn sẽ bị anh ta tỏ ra coi thường bằng lời nói, nhưng lại dùng hành động để nuông chiều bạn hết mực. Khiến bạn cảm thấy lúc nào cũng tự tin.
 
Mọi người đều nói, sự trở về của Lam là cứu rỗi cho những người xung quanh, khiến cho Quân không thường xuyên cáu bẳn hay tỏ ra bực bội vô cớ nữa.
 
Nhưng, họ đâu phải người yêu của nhau?
 
Quân mặc dù kiêu ngạo, nhưng cậu ấy từ ngoại hình cho đến thành tích học tập đều hoàn hảo, có cô gái nào nhìn thấy mà không ngưỡng mộ? Vậy nên, chưa bao giờ Lam thấy Quân yêu ai quá 3 tháng, cũng chưa bao giờ thấy cậu ủ rũ, buồn rầu về chuyện tình cảm.
 
Hôm nay lớp Lam học môn mới, chính là môn tạo hình thiết kế khó nhằn mà lũ sinh viên luôn chỉ ôm ngực cầu nguyện cho nó đến thật nhanh và trôi qua cũng thật nhanh. Lam chen chân ngồi vào vị trí mà cô vẫn thường chọn để dễ nghe giảng và ghi chép. Chỗ ngồi ngay gần máy chiếu, và gần bục đứng của giảng viên.
 
Tranh thủ lúc còn chưa vào giờ, Lam gục xuống ngủ một lát, cả đêm qua cô tranh thủ vẽ bản thảo cho một cuộc thi thiết kế tự do nên rạng sáng mới đi ngủ. Được một lúc thì thấy tiếng xôn xao im bặt, bạn ngồi cạnh đập đập vào tay cô.
 
Thầy dạy tạo hình thiết kế rất trẻ, và đặc biệt, rất đẹp trai. Lam loáng thoáng thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu. Cho đến khi thầy gọi tên điểm danh, dừng lại rất lâu ở tên cô, gọi đến 2 lần, lướt mắt tới vị trí cô vừa báo danh. Một chút ngạc nhiên lướt qua, sau đó mỉm cười.
 
Cả buổi học ngày hôm ấy, Lam mơ hồ thấy dường như ánh mắt của vị thầy giáo trẻ này cứ vô tình hay cố ý lướt về phía cô. Hai lòng bàn tay lạnh toát, cô vẫn không thể nhớ nổi đã gặp người xuất chúng thế này ở đâu.
 
 
 
 
- Em không nhớ tôi à?
 
- Dạ? Thầy… Em xin lỗi em không thể nhớ đã gặp thầy ở đâu?
 
- Cô gái này thú vị thật, hôm ở sân bay còn khư khư nghĩ tôi là đồ lừa đảo mà.
 
Một tia sét đánh uỳnh trên đầu Lam, đầu óc cô quay cuồng nhìn người đối diện. Khi ký ức trở về và khuôn mặt người đàn ông ngại ngần khi bắt chuyện với cô ở sân bay lại một lần nữa quay trở lại khiến cho Lam bất giác há hốc miệng một hồi.
 
Quả thật, chính là người ấy.
 
- Sao? Nhớ ra rồi đúng không? Thế đã tin tôi không lừa đảo em chưa?
 
- Dạ, em…
 
- Em thú vị thật đấy!
 
Nói rồi khẽ vỗ vào vai Lam một cái, rồi mỉm cười bước đi. Khi Quân bước vào nhìn thấy Lam đang thẫn thờ ngồi ở vị trí sát cửa, dùng tay cốc lên trán cô bạn một cái đau điếng, Lam mới từ từ quay ra nhìn Quân, vẻ đờ đẫn chưa hết, nhưng thay vào đó là sự nghi hoặc.
 
- Này, cậu có biết không? Thầy giáo môn Tạo hình thiết kế đấy, chính là cái người tớ tưởng là lừa đảo ở sân bay.
 
- Thì sao?
 
- Còn sao nữa, hôm đấy chả hiểu đầu cua tai nheo gì, tôi đã sạc cho anh ta một trận
 
- Hả? Cậu nói những gì?
 
- Không nhớ nữa, vắt óc cũng không nhớ nổi, nhưng hình như là thâm thúy sâu xa hoặc chua ngoa ghê gớm lắm.
 
- Chết cậu rồi!
 
 
 

Lưu Đông, 26 tuổi, là giảng viên trẻ nhất của Học viện Kiến trúc Bắc Kinh, dạy môn Tạo hình thiết kế. Thành tích học tập thì khỏi nói, chỉ cần đọc bảng dài những giải thưởng đã khiến người ta kinh hoàng. Đã vậy còn sở hữu một vẻ ngoài hoàn hảo, hài hòa, lại cực kỳ cởi mở với mọi người.

 
Nhưng nghe nói đây cũng là một người nội tâm khó dò, chưa một ai dám gây hiềm khích với anh ta.
Lam cũng nghĩ là số cô xong rồi. Bởi vì chỉ mới vài ngày sau buổi học “nhắc nhở lỗi lầm trong quá khứ” ngày hôm đó, cô một thân một mình lên văn phòng giáo viên, đứng đợi Lưu Đông cả tiếng đồng hồ mới thấy anh ta xuất hiện.
 
- Xin lỗi em, sau giờ học có một vài bạn sinh viên muốn trình bày một số thắc mắc, em đợi lâu lắm rồi phải không?
 
Đợi lâu lắm rồi! Anh đang muốn trả thù tôi đúng không? Lam muốn nói thẳng toẹt câu đấy vào mặt vị thầy giáo còn quá trẻ kia, nhưng lời nói bị ghìm lại giữa họng, không thể thoát ra, cô giật mình thấy mình mở miệng nhưng toàn nói những câu trái lương tâm.
 
- Không lâu ạ, thầy có việc gì cần giao cho em ạ?
 
- À, cũng không có gì ghê gớm, tôi đã nghiên cứu bảng thành tích cá nhân của em, thấy cũng không tồi. Định nhận làm người hướng dẫn đề án tốt nghiệp sắp tới của em.
 
- Dạ?
 
- Em cảm thấy tôi không thích hợp?
 
- Không phải, nhưng môn tạo hình thiết kế… em thật sự… thật sự là vượt quá khả năng của em ạ…
 
- Đừng lo, tôi sẽ giúp em!
 
Lam cảm thấy như có một bàn tay ai đó vừa tát mạnh vào mặt cô, cái tát khiến cô xây xẩm mặt mày. Người Trung Quốc chẳng phải có câu “oan gia ngõ hẹp” đó sao? Lần này, cô và lão thầy kia đúng thật là oan gia rồi.
 
 
Thường Đỗ
 
 
 
 



Qua Tang Online