1. Kể từ sau lần Phan ốm, tôi không thấy gã bạn trai xuất hiện ở Son như trước. Tôi có vờ vô tình hỏi thăm một vài lần, thấy Phan im lặng, rồi loay hoay với những công việc không tên khác. Thật ra từ bỏ một người không yêu mình chẳng có gì là không tốt. Từ bỏ một gã phản bội lại càng là một việc nên làm. Tôi đã định nói cho Phan hay điều đó, nhưng nhìn đôi mắt buồn xa xôi của em, tôi lại không nỡ làm em buồn thêm. Quán Son của chúng tôi vẫn đông đúc khách khứa như thường lệ, có nhiều hơn một cái chuông gió treo trên gờ cửa sổ, cũng có nhiều hơn một chậu cây, nhưng Phan dường như ít vui hơn trước, nụ cười của em quá đỗi hiếm hoi.
Nhớ lần Phan ốm, tôi ở lại trông nhà cho em ngủ. Tôi đã hỏi một câu mà mãi cho đến tận bây giờ tôi vẫn không có câu trả lời. Tôi hỏi Phan có hạnh phúc hay không? Đôi mắt em đen láy, xoe tròn, chớp vội một thoáng dâng đầy nước mắt. Rồi Phan lại cười, vờ buồn ngủ và nằm xuống kéo chăn cao kín đầu. Có lẽ Phan cũng giống như tôi, khờ khạo và cố chấp trong tình yêu đơn phương của mình. Đến bản thân tôi cũng không tự mình dứt ra được, làm sao có thể khuyên nhủ ai khác? Vì thế mà cả đêm tôi ngồi chong đèn làm việc và trông chừng Phan ngủ, đêm an yên và những suy nghĩ lằng nhằng ngang dọc cũng được buộc túm lại rồi cất gọn gàng trong hộc bàn.
Mất một tuần sau đó Phan cũng trở lại với dáng vẻ hoạt bát như Phan mà tôi từng biết. Tôi không rõ gã kia còn làm phiền đến cuộc sống của em không, cũng không rõ chuyện tình cảm của em thế nào. Nhưng thấy Phan tươi tắn trở lại, tôi cũng mở lòng hơn đôi chút. Tôi thường cùng Phan phác thảo những event mang tính đặc trưng của quán. Ngoài việc phục vụ các cô cậu học sinh ở khu trường học gần quán, Son cũng sẽ trở thành một nơi vui chơi, một điểm hẹn hò lý thú cho các cặp đôi mỗi lần ghé thăm. Phan nói có thể mở những buổi offline về chia sẻ cảm xúc mà trong đó khách mời chính là khách đến với Son, mỗi người một tấm thiệp nhỏ và trong thời gian giao lưu ca nhạc sẽ ghi những điều nhắn nhủ trên đó, cuối giờ chúng tôi sẽ thảo luận cùng nhau những tấm thiệp vô tình được bốc trúng. Có thể sẽ là câu tỏ tình của ai đó dành cho ai đó, cũng có thể là một băn khoăn gợn nhỏ từ một người xa lạ giấu tên… Tôi và Phan đều hào hứng với event này, hai anh em hứa hẹn sẽ làm những buổi đầu tiên thật tốt để góp phần tạo đà cho các buổi sau. Son khi ấy sẽ thật tình và thật duyên.
2. Event về chia sẻ cảm xúc của Son nhận được khá nhiều sự quan tâm và ủng hộ từ các bạn trẻ. Khách đến với Son theo lịch trình có sẵn, luôn chờ đợi và háo hức đến thời điểm giao lưu. Cũng vì sự thành công ngoài mong đợi mà Son nhộn nhịp hơn, đôi khi quán nhỏ như muốn bung ra bởi sức nóng từ những đôi tim non trẻ đầy nhiệt huyết. Hôm nay cũng là một ngày sẽ diễn ra sự kiện, Phan xắn tay áo lên ngang khuỷu tay, chạy ra chạy vào bận rộn đủ mọi thứ. Tôi hì hục trong quầy với các loại ly cốc, lại loanh quanh ở bếp để ngó nghiêng thực đơn cho bữa tối phục vụ khách hàng. Quán Son từ việc kinh doanh đồ uống đã có thể mở rộng thêm phục vụ đồ ăn nhanh như mì Ý hoặc pizza. Do có lần ngồi dọn lại quán sau một đêm chạy event mệt nhoài, Phan ngồi thụp xuống bàn trong khi tay vẫn còn cầm khăn lau, nét mặt nhăn nhó.
- Son lớn nhanh quá, em nhận ra là mình bị “bóc lột” quá đà rồi!
Nói rồi Phan nhoẻn cười, tiếp tục dọn dẹp, còn tôi, sau khi nghe câu nói ấy, lập tức bỏ khăn lau sang một bên, đi thẳng vào bếp để làm một đĩa mì Ý cho Phan. Sau lần ấy tôi được Phan động viên không ngớt lời, nói rằng nên thêm thực đơn món ăn vào cho Son. Tôi nhoẻn cười.
- Chỉ định làm cho một người ăn thôi. Anh không có ý định làm cho nhiều người khác ăn nữa.
Thấy vậy Phan tiu nghỉu, tôi mỉm cười:
- Hứa ở lại đây với Son đi Phan!
Phan ngây ngô cười, đôi mắt nhắm tít lại như hai sợi chỉ mảnh.
- Sợ anh chủ đuổi em đi thôi, chứ em còn rảnh là em còn bám Son. Nói thật chứ, Son càng ngày càng đáng yêu anh ạ!
Vậy đấy. Chúng tôi bên cạnh nhau hơn tám tiếng một ngày, chỉ vì Phan dành nhiều tình cảm cho Son, và tôi cũng dành nhiều tình cảm cho Phan như vậy. Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ vì thế mà tốt lên, nhưng không nghĩ rằng ngay sau đó lại có biến cổ xảy ra. Với Son, với cả Phan và tình yêu đơn phương của tôi nữa.
“Em có thể cho anh một cơ hội được bắt đầu lại không Phan?”
Tiếng MC đọc to dòng chữ vẻn vẹn trên tay, tôi ngồi phía trong quầy thấy tim mình hẫng một nhịp. Còn Phan, em đang loay hoay bê khay đồ uống ra cho khách, chừng một vài giây sau có tiếng ly vỡ. Rồi Son ồn ào huyên náo. Son vốn dĩ cũng ngỡ ngàng vì sự xuất hiện của một vị khách không được chào đón. Gã bạn trai Phan đứng lên từ đám đông, cầm một bó hồng tiến lại gần cạnh Phan. Gã khoa trương.
- Anh không thể quên em được!
3. Chương trình của Son vẫn tiếp tục ngay sau đó, trong khi Phan cùng gã bạn trai ra ngoài nói chuyện riêng thì tôi làm nhiệm vụ của một nhân viên chạy bàn, tất bật hết việc này đến việc khác, dẫu vậy trong lòng vẫn nóng như lửa đốt. Vốn dĩ Son ngày càng được yêu mến, khách đến ngày càng nhiều, nhưng tôi vẫn giữ nguyên ý định của mình là không muốn thuê thêm nhân viên phục vụ nữa. Một mình tôi, gã trai hai lăm tuổi kiêm pha chế, kiêm đầu bếp, kiêm nhân viên vệ sinh, kiêm cả bảo vệ cho Son. Thế nên Son chỉ cần một người nữa ở bên cạnh chăm nom, không ai khác ngoài Phan. Vậy mà bây giờ tôi và Son đều có nguy cơ mất Phan vào tay một gã trai lừa tình khác?
Nếu tôi kể cho Phan nghe về chuyện mà tôi đã bắt gặp trên phố đúng hôm Phan bị ốm thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Nếu tôi thu đủ can đảm nắm tay Phan, nhìn vào mắt em và thổ lộ tình cảm của mình bấy lâu nay cho em hay, chúng tôi sẽ thế nào?
Quá nhiều câu hỏi không tìm được câu trả lời, tiếng nhạc giao lưu của chương trình sắp kết thúc. Gần đến nửa đêm, Son cũng đóng cửa, khách khứa lục tục kéo nhau ra về khiến Son thưa thớt dần, tôi ngồi trơ bên một góc bàn gỗ, ngước lên nhìn phía gờ cửa sổ xoay tròn một cái chuông gió nhỏ. Tôi nhớ nụ cười lí lắc của Phan, nhớ vẻ mặt trầm ngâm của em khi Son vắng khách, nhớ giọng nói của em lanh lảnh bên tai phàn nàn về việc tôi lười tưới nước cho những chậu cậy. Tôi nhớ Phan, ngay cả khi em chỉ cách tôi năm sáu bước chân đi nhanh, khuất phía ngoài hiên quán.
- Hôm nay anh đưa em về được không?
Phan bước vào từ bên ngoài hiên quán, trên tay cầm túi xách và đôi mắt lem nhem nước. Tôi không suy nghĩ gì nhiều, vội bước đến bên cạnh em, kéo khẽ đầu Phan dựa vào vai mình.
- Được. Lúc nào cũng được. Có anh ở đây, đừng sợ!
- Anh ấy nói sẽ thay đổi, sẽ vì em mà thay đổi…
Phan thút thít. Tim tôi như chới với trên một mỏm núi vì câu nói vừa rồi mà bất ngờ bị hất tung xuống vực thẳm. Tôi cố chấp giữa những chênh chao.
- Em tin hắn?
- Em không biết nữa… Nhưng… em đau lòng lắm…
Chúng tôi không nói gì nhiều sau đó. Trên đường về Phan ngồi im lặng phía sau, thi thoảng có tiếng thở dài khe khẽ. Tôi thầm trách sao Phan thật ngốc. Hay là con gái vẫn luôn ngốc nghếch như vậy trong tình yêu? Con gái tin vào lời hứa đến trăm vạn lần, vẫn tin rằng một gã trai sẽ vì mình thay đổi, nguyện vì tình yêu với mình mà thay đổi. Nhưng rồi cuối cùng không thấy lời hứa được thực hiện, các cô gái đã kém xinh và kém tươi đi nhiều lần, vì đã héo hon và sầu khổ khi trao tình yêu cho một người không xứng đáng. Tôi cũng thầm trách sao Phan không nhận ra cảm tình của tôi dành cho em? Tôi không nói những lời khoa trương như gã nhưng tôi có thể chăm sóc cho em, bên cạnh em mỗi ngày, vui cùng niềm vui của em, buồn chung nỗi buồn với em… Phan thật khờ. Và tôi thấy, tôi cũng thật khờ…
4. Những ngày đón đưa của Phan trở về như những ngày yêu đầu. Là gã trai hẹn Phan giờ tan tầm sẽ ghé qua Son đón em về nhà. Phan vội vã ăn một góc cái pizza tôi vừa làm vội cho em ăn, rồi chạy ra ngồi sau xe gã, vẫy vẫy tay chào tôi ra về. Son buồn thiu. Tôi cảm nhận được điều ấy rất rõ. Những chậu cây ngày có Phan không ngừng lớn và xanh mởn, ngày được chuyển giao cho tôi chúng trở nên còi cọc và xấu xí. Đã có lúc tôi tự thắc mắc, không biết có phải vì muốn được nghe giọng nhắc nhở của Phan mà tôi mới đối xử với mấy chậu cây như thế. Chợt nhớ ra điều gì, tôi leo lên ban công tầng hai, xông xáo lấy bình đi tưới nước một lượt, đám nắng đầu ngày chạy nhảy vui tươi trên phiến lá, tôi nhìn chúng bật cười.
“Phan bỏ chúng mày mà chúng mày còn vui được thế? Chẳng bù cho tao…”
Thi thoảng tôi nghe Phan thì thầm nho nhỏ bên tai, rằng tôi có thể tuyển thêm một nhân viên phục vụ nữa hay không? Phan nói Phan vẫn sẽ đến Son làm việc nhưng em cũng chuẩn bị tham gia một số khóa học ngắn hạn khác, chủ yếu sẽ học vào buổi tối nên chỉ có thể đến phụ tôi ban ngày mà thôi. Tôi im lặng, đẩy gọng kính lên vờ như đang dán chặt mắt lên trang sách. Nào phải vậy, tôi muốn thở dài một cái thật to, rồi quay sang đối diện với Phan mà hỏi.
“Em sẽ hạnh phúc thực sự chứ Phan?”
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ tôi biết ít nhất Phan vẫn đang hạnh phúc. Vì tôi thấy em cười an yên không chút gợn. Là con gái lạ lắm, chỉ cần thời khắc đó người họ yêu làm họ tin tưởng rằng họ vẫn đang được yêu thương say đắm thì họ có thể bỏ qua tất thảy mọi thứ. Đến nụ cười cũng trong veo.
- Anh sẽ suy nghĩ thêm. Nhưng mà Phan này, bạn trai em… gã thay đổi thật chứ?
Phan hay tránh những câu hỏi của tôi về gã bạn trai đó. Lần này cũng không phải là ngoại lệ. Không hiểu sao khi nhìn thấy vẻ ngại ngùng vương trên gò má hây hây hồng của Phan, tôi lại có linh cảm em sẽ còn buồn, vào một ngày không xa xôi nào đó. Giá như tôi hứng trọn buồn được cho Phan, thì tôi cũng làm. Tiếc là… chỉ là “giá như” thôi.
- Hôm nay em về sớm anh nhé!
Phan vứt tạch cái chổi xuống sàn nhà, vội vã chạy ra phía ngoài cửa quán trước khi tôi kịp gật đầu. Dõi theo cái bóng nhỏ xíu của Phan, tôi thấy em so vai trong ráng chiều mờ nhạt. Rồi Phan đứng sững ở phía bên kia tòa nhà đối diện, cách đó không quá xa là bạn trai em đang trong tay với cô nhân tình lần trước tôi bắt gặp. Ba người họ gặp nhau, phố giờ tan tầm vẫn nhộp nhịp, còi xe vẫn vang lên inh ỏi. Mà sao, tôi chỉ nghe thấy tiếng Phan yếu ớt, nghe thấy tim em đập nhanh và mạnh, nghe thấy câu từ rời rạc không rõ là nấc hay mếu. Tôi chạy ra đứng bên cạnh Phan, nắm lấy tay em siết khẽ.
- Mình về thôi Phan!
Tôi choàng tay qua vai Phan, cùng em vươn những bước dài về phía quán Son. Chúng tôi đi như thể đuổi theo ánh nắng của ngày tàn, bỏ mặc lại sau lưng tiếng gọi với theo của gã bạn trai, cái nhìn ngơ ngác của cô bạn gái hờ. Là vậy, chúng tôi bỏ cả phía sau một miền hy vọng vỡ tan của Phan, một trái tim yêu bỏng rát. Phan nép người bên tôi, em không khóc, chỉ nhìn chăm chăm xuống bước chân đi của hai người chúng tôi. Lúc về đến cửa quán Son, Phan ngước mắt nhìn tôi.
- Em thấy mình thật ngốc…
Tôi không nói gì, trong tay vẫn nắm chặt bàn tay Phan, nhẹ nhàng tựa đầu lên tóc em, trượt nụ hôn xuống trán, chạm vào môi em.
- Em vẫn yêu quán Son và sẽ yêu chủ quán Son chứ?
Bên ngoài rèm nắng tắt nhanh, quán Son chuyển mình sang màu hồng tím của những ánh hoàng hôn cuối ngày. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, nhìn vào mắt nhau, tôi vẫn chờ đợi một câu trả lời trong mông lung cảm xúc. Đúng, chính là vào lúc này, tôi muốn biết câu trả lời của Phan, hơn bất cứ lúc nào…
Thường Đỗ