Hẹn yêu anh vào một ngày không quá gần, không quá xa xôi.
Là hẹn hò hai đứa, tay nắm tay đi trên phố, đầu tựa vào vai anh nhâm nhẩm hát một khúc tình ca.
Là hẹn hò vứt cả cô đơn, vứt cả bộn bề công việc, ngồi xếp gọn lòng nhau, ủ ấm, kể nhau nghe những khúc thầm thì thật khẽ.
Là hẹn hò kéo dài những nỗi nhớ tít tắp xa, đôi khi giận hờn, đôi khi khóc lóc trò con nít. Anh sẽ đến gần bên, chạm vào vầng trán cao bướng bỉnh. Anh thì thầm, anh nhận lỗi, là anh sai rồi…
Anh thấy, em thấy, chúng mình thấy cuộc sống này quá đỗi ngột ngạt đúng không anh? Rồi người ta cứ dang tay vớ đại một người dưng, để thương, để yêu, để lướt qua nhau quá vội vàng. Rồi người ta trách cứ tình yêu với muôn vàn bội bạc. Có ngán ngẩm không khi chính trái tim mỗi người đã chật hẹp những khoảng trống rỗng tên nhau?
Gọi tên thương nhớ là kề bên, là tin cẩn, là đồng hành và san sẻ lẫn nhau. Có yêu thương thì mới gộp đoạn đường đi chung thành một. Đừng vì vội vàng mà chắp nối những mảnh tim không liền kề.
Ấy vậy nên, em kiên nhẫn chờ đợi, chờ đúng người, vào đúng lúc sẽ đến yêu em!
Em biết không dễ dàng để một người trẻ vượt qua nỗi cô đơn trống trải. Nhưng rồi những người trẻ cũng hiểu, những khoảng cô đơn có ý nghĩa riêng của nó. Chúng ta rồi sẽ trưởng thành, sẽ nhìn nhận mọi thứ chín chắn hơn, sẽ học cách trân quý tình yêu, giống như một cách để trân quý tình cảm của mình.
Anh, cũng đừng vội! Đừng vội thương yêu một cô gái khác rồi gieo buồn lên mắt nhau…
Mong anh, đừng vội vã bước chân đi về phía bóng tối đã ngả đường…
Em nghĩ, cứ trau dồi tin cẩn và chân thành hơn nữa, để đến khi tìm thấy nhau, chúng mình không vồn vã, chúng mình không hối hả, chúng mình vẫn yêu nhiều và đậm sâu, đúng không anh?
Hẹn anh, một ngày nào đó khi cả anh và em đều đã góp nhặt đủ đầy…
Hẹn anh, một ngày nào đó nhìn thấy nhau cảm nhận được rằng tim đang đập nhanh và mạnh…
Hẹn anh, một ngày, chúng mình yêu nhau, giản đơn và thành thật, sâu lắng và bên lâu…
Anh nhé!
Thường Đỗ