Những câu chuyện cảm động về loài chó trung thành
Đăng lúc 10:56 ngày 25/07/2012
Nói đến sự trung thành thì người ta thường nghĩ ngay đến loài chó.
Cho dù chủ nhân của nó có đối xử với nó như thế nào thì nó vẫn luôn trung thành.
Cậu chuyện thứ nhất:
Hai ngày không ăn, không ngủ, chú chó Leao nằm phủ phục bên ngôi mộ chủ nhân của nó vừa mới qua đời trong trận lũ và lở đất lịch sử tấn công Brazil.
Khắp Teresópolis, một trong những khu vực ảnh hưởng nặng nhất do thiên tai tuần trước ở Rio de Janeiro, Brazil, đâu đâu cũng là cảnh tang thương chết chóc. Nhưng sự nghẹn ngào cảm động của mọi người không chỉ hướng tới các nạn nhân của trận lở đất, lũ lụt mà còn rớt nước mắt cảm động khi chứng kiến cảnh tượng chú chó Leao nằm phủ phục bên cạnh ngôi mộ của chủ nhân nó suốt vài ngày qua.
Leao đã nằm phục bên mộ chủ nhân của nó trong suốt những ngày qua
Cristina Maria Cesario Santana đã thiệt mạng hôm 15/1 vì lở đất. Thi thể của bà đã được tìm thấy ngay trong ngày và được an táng tại nghĩa trang địa phương. Nhưng kể từ lúc bà được tìm thấy, Leao không hề rời bước khỏi chủ nhân của nó.
Thậm chí, khi ngôi mộ của bà được dựng lên, Leao vẫn tiếp tục nằm phục ở đó hai ngày hai đêm không hề ăn uống hay bỏ đi xa. Có lẽ nó vẫn nghỉ Santana chỉ ngủ lâu hơn thường ngày một chút và chờ đợi bà thức dậy chơi cùng với nó như mọi ngày.
Chó Leao trung thành
Câu chuyện thứ 2:
Đây không phải là bằng chứng đầu tiên chứng minh cho lòng trung thành của những con chó đối với chủ nhân được biết tới trên thế giới. Còn có một câu chuyện về lòng trung thành của chú chó Nhật Bản cũng đã làm rớt nước mắt của biết bao nhiêu người trong gần một thế kỷ qua.
Câu chuyện xảy ra vào năm 1925.
Mỗi buổi sáng, giáo sư Ueno Eizaburo thường đi bộ tới nhà ga Shibuya để bắt tàu điện đi giảng dạy tại Đại học Hoàng Gia (nay là Đại học Tokyo). Theo sau ông luôn là chú chó trung thành Hachi hay còn được gọi là Hachiko.
Hachiko không được phép theo giáo sư tới nơi giảng dạy nên nó chỉ tiễn ông tới nhà ga và chiều chiều đúng 3 giờ nó lại có mặt ở đó để đón giáo sư cùng về nhà.
Nhưng ngày 12 tháng 5 năm đó, giáo sư Eizaburo đột ngột qua đời vì một cơn đột quỵ khi đang đứng trên bục giảng của trường đại học và mãi mãi không thể trở về đúng giờ như đã hẹn với Hachiko hay kịp nói một câu vĩnh biệt với nó.
Nhưng Hachiko không biết được điều đó. Ngày hôm đó, nó vẫn đến nhà ga Shibuya vào đúng lúc 3 giờ chiều để đón chủ nhân của mình. Dù thời điểm 3 giờ đã qua rất lâu, nhiều chuyến tàu đi qua hay thậm chí đã tối khuya mà vẫn không thấy bóng giáo sư Ueno Eizaburo, Hachiko vẫn không nản lòng. Nó vẫn đến đúng nhà ga đó, đúng giờ đó và chờ đợi từ ngày này qua ngày khác.
Tượng Hachiko tại nhà ga Shibuya
Không lâu sau, những người đi tàu bắt đầu để ý tới sự chờ đợi vô vọng của Hichiko với người chủ nhân đã qua đời từ lâu. Những người quen cũ của giáo sư Eizaburo tới thông báo với Hachiko rằng nó không phải chờ đợi nữa vì giáo sư sẽ mãi chẳng thể trở về. Nhưng không có ai làm lung lay được lòng trung thành của nó.
Quen với điều đó, người làm vườn cũ của giáo sư Eizaburo, các nhân viên tại nhà ga Shibuya thay nhau chăm sóc cho Hachiko. Họ cho nó ăn và tìm nơi trú ẩn cho nó. Tiếng lành đồn xa, Hachiko bắt đầu trở thành chú chó nổi tiếng khắp nước Nhật và trở thành biểu tượng về lòng trung thành của loài vật gần gũi nhất đối với con người.
Nhiều người đã chọn du lịch tới nhà ga Shinuya chỉ để được gặp Hachiko, để cho nó một chút thức ăn hay thậm chí là chỉ để được chạm tay xoa đầu nó với hy vọng lấy cho mình được một chút may mắn.
Hachiko cứ đợi chủ nhân của nó tại nhà ga Shibuya đúng hẹn tới nhiều năm sau đó. Dù bị bệnh viêm khớp, khó khăn đi lại nhưng nó vẫn không sai hẹn ngày nào. Cuối cùng, nó chỉ thôi chờ đợi khi qua đời vào ngày mùng 7 tháng 3 năm 1935 – gần 10 năm tròn kể từ ngày chia tay giáo sư Eizaburo. Chú chó trung thành được tìm thấy chết ở bên ngoài nhà ga, nơi nó đã đứng vài giờ trước đó chờ đợi giáo sư.
Thông tin về cái chết của Hachiko được tất cả các tờ báo của Nhật Bản thời bấy giờ đồng loạt đưa lên trang nhất. Hàng triệu người dân Nhật Bản đã dành một ngày làm lễ tang cho Hachiko.
Nhà điêu khắc Ando Takeshi còn được thuê tạc một bức tượng đồng của Hachiko để đặt tại đúng nơi nó từng đứng rất lâu chờ đợi chủ nhân của mình bằng số tiền do những người ngưỡng mộ lòng trung thành của nó đóng góp.
Trong những năm chiến tranh, bất cứ kim loại có sẵn cũng được trưng dụng nấu chảy để làm vũ khí nhưng riêng bức tượng Hachiko vẫn còn được giữ nguyên vẹn.
Câu chuyện thứ 3:
Năm 2007, một con chó nòi Đức tên là Rocky bị bắt cóc khi đang đi nghỉ ở ở bãi biển thuộc thành phố Salerno cùng với chủ nhân của nó là Ibrahim Fval, vốn là cư dân thành phố Tuscan, Carrara (Ý).
Không lâu sau đó, Rocky đã tìm cách thoát khỏi tay những kẻ bắt cóc và được một gia đình ở Salerno nhận nuôi.
Tuy nhiên, những người chủ mới khẳng định Rocky luôn tìm cách bỏ trốn trong suốt thời gian ở với họ và đã thành công vào tháng 11 năm 2009.
Tới tháng 1/2010, Fval nhận được một cuộc gọi từ thành phố Pisa. Một bác sĩ thú y trong lúc chăm sóc cho con chó cái lang thang, nhếch nhác và gầy nhom đã vô tình tìm thấy vết xăm có ghi địa chỉ người chủ sở hữu thực sự của nó.
Sau 3 năm lưu lạc, vượt qua 700 km, Rocky đã tìm lại được chủ nhân của nó.