Hà Nội có những ngày ỉu như bánh quy để lâu ngày trong không khí, nắng chẳng buồn lên, mưa chẳng buồn nặng hạt. Từ góc cửa sổ nghiêng mình chếch xuống phía ngã tư, thấy phố vắng người, đường hanh hao như đang giấu điều gì phiền muộn. Mấy cột đèn xanh đỏ ì ạch, hình như đèn xanh đang chậm rãi chuyển vàng.
Những buổi giao mùa lê thê, bẽn lẽn khiến người ta oải đến rỗng lòng. Điện thoại đổ chuông, tên anh đang kiên trì nhấp nháy. Em dí tay tắt rụp nguồn điện thoại. xin lỗi, hôm nay thiếu nắng, em muốn ở một mình!
Có những ngày, anh ạ, xúc cảm học cách biết chùng chình. Em đánh rơi đâu đó niềm hân hoan những chiều hò hẹn, đánh rơi cái ngượng ngùng đỏ mặt khi anh khẽ hôn lên má, đánh rơi cả việc thì thầm vào tai anh rất khẽ, rằng “anh là của em!”
Em quên mất phải mỉm cười khi anh nói yêu em, quên mất trái tim mình phải loạn nhịp khi nghe những lời anh hứa hẹn, quên mất mình phải ghen khi anh ân cần với người con gái khác, quên mất rằng chúng mình vẫn yêu nhau.
Em đánh rơi hết những tháng ngày gần anh vào một nỗi chán chường không tên. Là những ngày giữa cái nắm tay có nhiều hơn một khoảng trống. Những ngày thấy lòng thiếu nắng, tình yêu chậm rãi như người giữa phố hãm ga khi trông thấy đèn vàng.
Có những ngày, anh ạ, hình như hạnh phúc muốn nghỉ ngơi. Khi những thói quen cứ lặp lại lặp đi, khô khan đến ráo hoảnh. Yêu thương rơi vào ngõ cụt. Chúng ta nói yêu nhau như nghĩa vụ phải làm.
Quanh quẩn, rối đường, vẫy vùng bao nhiêu cũng chỉ làm tình yêu ngược hướng. Thốt lên thì dễ, nhưng mấy ai đánh vần được hai chữ tình yêu. Nó chẳng thể giản đơn là câu chuyện một người chỉ nói yêu một người là sẽ ở canh nhau đến dài lâu. Chẳng có định mệnh nào dạy cho ta cách yêu một người mà không cần cố gắng. Tất cả đều thuộc về mình, và những hành xử vốn của trái tim.
Nên anh ạ, có lẽ em sẽ làm một người có ý thức chấp hành luật giao thông. Dù quanh em có biết bao nhiêu người gắng vít ga để lao qua trước khi đèn đỏ sáng. Đèn vàng đây, em sẽ hãm phanh để chuyến xe của chúng mình tạm dừng lại. Cố vượt lên, chỉ thêm tắc đường và gây cản trở. Nghĩ cho mình, và cũng là cho người khác nữa, đúng không anh?
Thường Đỗ