Rốt cuộc, những người không yêu chúng ta, không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi theo chúng ta đến tận cùng...
- Miếng táo nó làm gì cậu mà sao cậu ác với nó thế?
- Cái lão Lưu Đông đó, kể cả tôi có lỡ lời nói vài ba câu khó nghe với anh ta, thì anh ta cũng nên nam nhi quảng đại mà bỏ qua cho tôi. Tôi cũng không lừa đảo gì, không cướp của gì nhà anh ta, sao lại cứ ép tôi chịu trận thì mới được?
- Này, cậu có cảm thấy, anh ta có… ý đồ gì đó với cậu không?
- Hả? Ý đồ gì?
- Thì là… thích cậu đó
- Điên à, chẳng lẽ anh ta bị tôi chửi cho lú lẫn rồi? Có thằng con trai nào bị ăn chửi mà lại đi có cảm tình với đứa con gái chửi mình không?
- Tôi không phải ngoại lệ à?
- Ừ, nhưng cậu là bạn tôi, đương nhiên phải khác với tên chết tiệt đó rồi.
- Khác chỗ nào?
- Nói chung là khác!
Quân im lặng, một tia buồn bã xẹt ngang qua đầu. Một ý nghĩ chợt xuất hiện làm cậu giật mình, vội vàng nén nó xuống, nở một nụ cười gượng gạo nhìn cô bạn đang loay hoay vừa ăn táo vừa đọc tài liệu. Bất giác cậu cảm thấy sợ hãi rằng có điều gì đó sắp biến mất, khiến cậu bất an.
Số lần gặp nhau của Lam và “oan gia” ngày càng tăng lên. Cô không hiểu tại sao, bản thân mình lại phải bắt tay làm đề án tốt nghiệp sớm thế. Khi mà các bạn còn chưa thấy đả động gì đến thì cô đã phải chạy ngược chạy xuôi đi tìm sách nọ, hồ sơ kia để bổ sung phần lý thuyết vào đề án của mình.
Thầy Lưu Đông vẫn không hề tỏ thái độ ra rằng có điều gì bất mãn với cô, lúc nào cũng cười rất tươi, tận tình chỉ bảo cô “làm lại” rất nhiều phần, làm lại nhiều đến nỗi chính cô bắt đầu hoài nghi về bộ não của bản thân mình.
Quân lại có bạn gái mới, người Nhật Bản, cô bạn gái này không giống như những bạn gái trước đây của cậu, là một cô gái cực kỳ dịu dàng, nữ tính. Lam còn có thể đếm được số lần cô bạn nói chuyện, mỉm cười, lặng lẽ ngắm Quân rồi lại tự ngại ngùng.
Và dường như chính cô gái đặc biệt này đã khiến Quân thay đổi. Họ ở bên nhau nhiều hơn, mọi người xung quanh không còn thấy Quân và Lam bám lấy nhau nữa. Bất giác, nhìn Lam bằng ánh mắt nghi ngại.
Quả thật, Lam cũng có chút buồn, nhưng cô không hề ghen tị. Bởi vì dẫu họ có thân thiết đến mấy, cũng chỉ là bạn bè, dẫu cho Quân có là người bạn duy nhất của Lam, họ cũng sẽ đến một ngày nào đó, tìm được hạnh phúc của mình. Chỉ hy vọng tình bạn của họ vẫn mãi mãi giữ được.
Còn Lam, việc duy nhất cô toàn tâm toàn ý quan tâm lúc này, chính là phải ngày ngày đối phó với ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi kia, chống chế với mọi điều kiện hạch sách của ông ta.
- Tôi cảm thấy, chỗ này em làm chưa ổn… Em xem, cách phác thảo khái quát của em và cách khắc họa chi tiết có sự rời rạc. Em về làm lại nhé, ngày kia tôi rảnh, tôi sẽ xem cho em.
Lam cảm thấy lửa giận đã bừng bừng trên đầu. Không biết đây là lần thứ n cộng bao nhiêu cô phải ôm uất ức, ôm tập bản thảo về mà không thể mở lời oán thán một câu. Vì một hiểu lầm mà cô thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi lúc ở sân bay, tại sao ông thầy chỉ hơn cô vài tuổi đời kia lại nhớ lâu thù dai đến thế? Chẳng phải là cô đã biết lỗi rồi hay sao? Lẽ nào cứ phải ép cô phải chịu áp lực đến cùng như thế?
Cô sai ở đâu? Hay là vì thầy ghét cô nên mới cố tình bắt bẻ cô?
Suy nghĩ này khiến lồng ngực cô cuộn lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời. Việc thầy Lưu Đông ghét cô, lại khiến cô khó chịu như thế.
- Thưa thầy, thầy ghét em đến thế cơ ạ?
- Sao cơ?
- Em biết, vì em xấc láo, hỗn xược, nhưng ngày hôm đó em hoàn toàn không biết thầy là thầy giáo của em.
Nếu biết, có đánh chết em cũng không dám nói thầy là đồ lừa đảo. Nhưng em không biết, hơn nữa còn mắng thầy, em biết mình sai rồi, thầy có thể rộng lượng tha cho em một lần không? Gần đây em lúc nào cũng chịu áp lực, em nghĩ mình không thể chịu thêm áp lực nữa…
Lưu Đông nhìn cô gái trước mặt mắt đỏ hoe nhưng không hề khóc. Giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi. Cô nhìn thẳng vào anh, sau đó ngước lên nhìn trần nhà, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau.
Thực ra, cô bé này đã hoàn toàn hiểu sai ý anh rồi, anh không hề câu nệ chuyện cũ, cũng không hề thù oán gì cô, chỉ là ngày hôm đó trở về anh cứ nghĩ mãi về cô gái người Việt xinh xắn nhưng lại “hùng hổ” như dọa người đó. Anh mong được gặp lại cô gái thú vị này, và lúc nhìn thấy cái tên Nguyễn Linh Lam, anh đã phải mất một thời gian khá lâu để tin còn có thể xảy ra sự trùng hợp đến thế. Khoảnh khắc cô bé đưa mắt nhìn anh nghi hoặc chính là lúc anh hoàn toàn tin rằng, hóa ra trên đời cũng có cái gọi là số phận.
Thở dài, Lưu Đông cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô gái đứng đối diện đang ai oán nhìn mình.
- Nếu tôi nói, tôi không hề có ý thù oán gì em, liệu em có tin không? Tôi không hề ghét bỏ gì em cả, tôi chỉ thấy, em thật là một cô gái thú vị. Tôi muốn được gặp em nhiều hơn. Em, có tin không?
Lam ngơ ngác, cảm giác uất ức bỗng chốc được thay thế bằng một lớp sương mù bao phủ chẳng biết nên gọi là gì. Dường như là có điều gì đó khó tin, cô không thể tin, nhưng lại muốn tin. Cô không biết phải nói gì, chỉ mơ hồ nhìn tên oan gia mà cô luôn lén chửi thầm đằng sau lưng.
Vốn cứ đinh ninh rằng anh ta rất ghét cô, vốn cứ đinh ninh rằng anh ta tìm mọi cách để gây khó khăn cho cô. Nhưng giờ phút này đây, mọi thứ dường như không phải, mọi thứ dường như lại hoàn toàn ngược lại.
Lưu Đông nhìn biểu hiện của Linh Lam trong phút chốc lại thay đổi. Ban đầu là ấm ức, sau đó là hồ nghi, cuối cùng thì lại là bối rối và có chút xấu hổ. Bất giác, anh bật cười, dịu dàng nhìn cô.
Thật sự, cô gái này rất thú vị.
…
Gần đây, Quân thấy tâm trạng của Linh Lam rất khác. Cô hay ngồi bần thần một lúc lâu, ánh mắt mông lung vô định, thi thoảng lại như đang suy nghĩ điều gì đó phức tạp lắm mà trán nhăn lại, một vài lần mỉm cười. Xong rồi thở dài.
Nghe nói, con gái cứ biểu hiện như thế, chứng tỏ là đang yêu. Nhưng Lam thì yêu ai? Chẳng lẽ lại là tên thầy giáo hơn có vài tuổi đáng ghét kia?
- Này, cậu gần đây khác lắm nhé?
- Khác gì cơ?
- Không phải là cậu… thích tên thầy giáo kia đấy chứ?
- Cậu bị điên à? Có một số chuyện tôi cần phải suy nghĩ một chút.
- Mong là như thế, mong là cậu không lừa tôi.
Thật sự, Lam không biết đối diện thế nào với Lưu Đông, anh ta luôn như xa xôi lắm, như lại rất gần, có lúc đưa tay ra là có thể chạm vào, có lúc kể cả có cố gắng cũng không thể đến gần. Khi Lam còn quanh quẩn với suy nghĩ, liệu anh ta có thích cô không, quanh quẩn như thế suốt nhiều ngày, cứ rảnh ra là lại nghĩ đến, nghĩ đến rồi liền cảm thấy rối rắm hơn.
Lam hy vọng Lưu Đông thích cô hay không thích cô? Điều này chính cô cũng không biết, nghĩ đến anh ta nhiều thì lại cảm thấy hơi nhớ nhung, nhưng mỗi lần gặp mặt anh ta đều rất bình thản, điều này khiến cho Lam lần lượt phủ nhận các giả thuyết trong đầu mình.
Trường học viện Kiến trúc Bắc Kinh mở một buổi dạ hội, đúng vào ngày Lam có tiết tạo hình kiến trúc. Tất cả con gái con trai trong lớp đều xôn xao. Hai cô bạn ngồi cạnh kẻ tung người hứng, chống cằm thăm dò Lam tối nay sẽ mặc gì cho buổi dạ hội.
Vốn chẳng quan tâm đến dạ hội, Lam trả lời qua quýt rồi dọn dẹp sách vở, hai cô bạn cũng chán nản đứng lên. Khi Lam đang bấm số chuẩn bị gọi cho Quân thông báo đã tan lớp và báo đang chuẩn bị đến KTV (phòng Karaoke) mừng sinh nhật Karasami - cô bạn gái người Nhật của cậu.
Tuy nhiên, chưa kịp bấm xong tin nhắn, một giọng nói vang lên trên đầu khiến Lam phải ngước lên. Vì hôm nay là dạ hội nên Lưu Đông ăn mặc có hơi đặc biệt một chút. Anh là giảng viên, bắt buộc phải tham dự.
- Sao? Không định đi dạ hội à?
- Em bận việc rồi!
- Hẹn với… bạn trai à?
- Không ạ!
- Thế nếu không có gì quan trọng thì đi cùng tôi một lát nhé?
Lam không hiểu tại sao lại nhận lời mời lấp lửng đó của Lưu Đông. Anh không vồn vã, cũng không nài nỉ, chỉ đưa ra một câu đề nghị như một câu nói chuyện thông thường, ấy vậy mà cô vẫn không thể từ chối, cứ ngây ngốc đi theo.
Anh lái xe đến một con ngách nhỏ ở trong lòng Bắc Kinh. Bẩn thỉu và ẩm ướt, la liệt toàn những thùng bìa carton dính nước ướt nhẹp. Lối đi trải dọc toàn rác rưởi, bốc mùi khó chịu. Lam dừng lại, ánh mắt ngờ vực, Lưu Đông đi phía trước xách lỉnh kỉnh đồ đạc, bước chân chắc chắn và đĩnh đạc. Anh không hề sợ con ngõ tồi tàn rách nát này làm bẩn bộ âu phục vừa vặn đắt tiền trên người, không thấy tiếng bước chân phía sau, bỗng ngoái đầu lại theo bản năng.
- Sao lại không theo nữa? Em sợ nơi này bẩn thỉu quá à?
- Không phải, nhưng thầy phải nói cho em biết là chúng ta đi đâu. Em không thể đi vào một nơi tối tăm không có người với một người đàn ông lạ, kể cả có là thầy giáo đi chăng nữa.
Lưu Đông mỉm cười, anh lại bước trở về chỗ Lam đứng, đưa tay ra gạt mái tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên. Nhẹ nhàng cất tiếng.
- Em có biết nấu mấy món ngon ngon không?
- Sao ạ?
- Hồi còn nhỏ, tôi bị đối thủ của công ty ba mẹ bắt cóc. Họ thuê một bà lão chăm sóc cho tôi và canh chừng không cho tôi bỏ trốn, nhưng bà đã cứu tôi, hồi đó tôi đã sống ở đây một thời gian. Hôm nay là thọ thần (sinh nhật) của bà, nếu em biết nấu ăn, có thể làm vài món cho bà vui được không?
- Anh không biết nấu?
- Biết chứ, nhưng nếu em nấu sẽ khác.
- Nhưng tại sao em phải đồng ý ạ?
- Bởi vì em sẽ không muốn bị tôi mang bài vở ra ám nữa đúng không?
Nói rồi, Lưu Đông xách lỉnh kỉnh túi đồ đi vào trong, Lam mỉm cười rồi chạy theo sau anh. Đến gần cuối con ngách có một ngôi nhà với cổng sắt đàng hoàng. Tuy không phải là một ngôi nhà đẹp đẽ, khang trang gì nhưng cũng đàng hoàng, sạch sẽ, nổi bật trong con ngách ổ chuột này. Hẳn là Lưu Đông đã cho xây lại ngôi nhà cũ của bà lão, chăm sóc rất tử tế.
Lam xắn tay làm một bữa ăn kiểu Việt Nam. Bà lão mái tóc bạc trắng vẫn còn minh mẫn vừa luôn miệng khen cô khéo léo, vừa liên tục hỏi có phải cô là bạn gái của Lưu Đông không. Anh không trả lời, chỉ cười rồi kéo bà ra phòng khách nói chuyện, một lúc sau cũng vào bếp phụ giúp cô mấy việc lặt vặt.
Bà nội của Lam mất trước khi cô sinh ra, bà ngoại thì đến khi cô 6 tuổi cũng qua đời. Rất lâu rồi cô không được ăn bữa cơm gia đình mà có bà bên cạnh, trò chuyện, thủ thỉ dặn dò. Mặc dù không phải ruột thịt, lại là người nơi đất khách, nhưng Lam vẫn cảm thấy ấm áp.
Suốt cả buổi, Lưu Đông chỉ nhìn cô. Có những lúc cô liếc sang, ánh mắt anh lại vội dời đi nơi khác, nhưng cả buổi tối cứ đuổi qua đuổi lại như vậy khiến Lam cũng có chút vui vẻ.
Cánh cổng nhà bà lão khép lại, trong ánh đèn nhập nhoạng phát ra từ mái hiên, Lam nghĩ có một câu hỏi cô cần phải hỏi, cũng có một đáp án cô cần phải biết. Đứng trên bậc tam cấp, cô dường như cao hơn anh một chút. Ánh đèn rọi vào khuôn mặt anh không hết, để lại một nửa chìm khuất trong bóng tối. Môi hơi mím lại, Lam căng thẳng nhìn thẳng vào khuôn mặt Lưu Đông.
- Tại sao lại đưa em đến đây? Vì ngẫu nhiên, hay là đã dự định từ trước?
- Ngẫu nhiên, nhìn thấy em bỗng dưng cảm thấy nếu đưa em đến đây thì bà sẽ rất thích thôi!
Tâm trạng Lam như có một tảng đá nặng đè lên, đau buốt. Cô vôn nghĩ là anh thích cô nên mới quan tâm đến cô, thích cô nên mới bắt bẻ cô, thích cô nên mới muốn cô đi cùng anh đến đây. Nhưng hoàn toàn không phải.
Lam xoay người bước ra ngoài, vì không để ý nên vô tình chạm vào những thứ rác rưởi la liệt dọc lối đi, chiêc váy mặc trên người bắt đầu bị vấy bẩn. Lưu Đông đuổi theo nói anh sẽ đưa cô về nhưng cô gạt tay anh ra, ngây ngốc bước ra ngoài con ngõ. Lam cảm nhận được dường như anh vẫn đi theo cô cho đến khi cô ngồi ở băng ghế chờ xe bus, anh mới yên tâm lái xe đi.
Rốt cuộc, những người không yêu chúng ta, không bao giờ đủ kiên nhẫn để đi theo chúng ta đến tận cùng.
Tại sao lại yêu và yêu từ bao giờ, Lam không biết được, cũng không thể giải thích. Chỉ biết cảm giác hiện giờ như có một mũi dao đâm xuyên qua tim chảy máu, dẫu làm cách nào cũng không thể hết đau.
Cô muốn gọi Quân đến đón, nhưng chẳng hiểu sao lục mãi trong túi xách không thể thấy điện thoại, cô dốc ngược tất cả mọi thứ ra ngoài, chiếc điện thoại màu bạc rơi ra, cô ấn phím gọi, cũng chẳng biết mình đã nói những gì. Chỉ ngồi yên lặng đợi cậu đến.
Ngày hôm ấy, Lam thất tình, vẫn chỉ có Quân ở bên cạnh cô.
Cũng trong đêm hôm ấy, cô bạn gái người Nhật của Quân, Karasami uống thuốc ngủ tự sát trong phòng ký túc xá.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng, mọi chuyện dường như xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai kịp chấp nhận sự thật.
(Còn tiếp)
Thường Đỗ