Ngày xưa thức giấc
Đăng lúc 14:24 ngày 17/07/2013
Sau ngày cưới, anh bảo chị: “Vợ chồng mình cố gắng thuyết phục, đón má vào Thành phố sống cùng nha em!”. Lời anh nói làm chị hạnh phúc muốn khóc.
Đêm, trong giấc mơ của chị lại hiện về hình ảnh cô bé tóc vàng hoe lơ thơ mấy lọn, hốt hoảng chạy ra đồng gọi má khi thấy ba dắt về nhà một người phụ nữ lạ. Mặt trời hôm ấy nhạt nhòa như giọt nước mắt vỡ òa nơi khóe mi của má. Năm đó, chị vừa lên 7 tuổi.
Vài ngày sau, má chở chị dọn đồ đạc về nhà ngoại trên chiếc xe đạp cọc cạch, hành lý chỉ vỏn vẹn là chiếc túi cũ kỹ đựng vài bộ đồ của hai má con. Nắng thiêu đốt và gió hong khô cả những hạt bụi trên lối về nhà ngoại. Gặp ngoại, má cố tỏ ra bình thản khi ngoại hỏi: “Thế ba nó đâu sao không về?” nhưng rồi sau đó những giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của má. Năm tháng tuổi thơ đi qua trong nỗi buồn còn bỏ ngõ nơi mùa, nhiều lúc chị mong được nghe đến cháy lòng câu hỏi của ba: “Bữa nay học hành sao rồi con?”…
Chị lớn lên bằng gánh xôi của má, bằng những ngày má tảo tần thức khuya dậy sớm. Mỗi sáng, khi chị còn đang ngủ say thì má đã sửa soạn xong quang gánh cho kịp giờ bán. Nhiều hôm bán không hết, má trở về nhà với ánh mắt trĩu nặng lo âu. Má chẳng hề oán trách, than vãn nhưng chị biết những mảng màu cũ kỹ, loang lổ của quá khứ vẫn chập chờn trong giấc ngủ của má mỗi khi đêm về.
Rồi chị đậu đại học, má cười, một nụ cười thanh thản và hạnh phúc mà có lẽ rất lâu rồi chị mới lại được thấy. Ngày chị đi lấy chồng, đôi mắt sưng mọng bởi những trăn trở khi để má một mình nơi quê nhà. Nhớ lời hứa với ngoại năm nào là sẽ luôn bên cạnh má lúc má về già, cổ họng chị nghẹn ngào…
Trời gần sáng, chị thao thức dựa vào vai anh, nghe những âm thanh như từ trong giấc mơ. Giấc mơ của quá khứ về một mái ấm gia đình trọn vẹn. Đã mấy lần, anh chị cố gắng thuyết phục má vào Sài Gòn sống cùng nhưng má đều từ chối. Sáng mai, chị sẽ điện thoại về cho má. Không hiểu sao trực giác của chị mách bảo là lần này má sẽ đồng ý. Chị khẽ mỉm cười…
Sưu tầm